Chương 39: cha, người có thể tay không bò rất lâu sao?

Trong nhà nhiều lần có biến, cha nhiều lần người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thói quen sinh ly tử biệt, anh đã xem nhạt sống chết, trò chơi hồng trần, làm việc cũng không để tâm.

Mặc kệ giả làm vợ chồng với Diệp Tinh Bắc, hay là đề nghị làm cha Diệp Dập Dương , anh đều là tâm huyết dâng trào, thuận miệng nhắc tới, sống qua ngày quá nhàm chán không bằng tùy tiện đùa giỡn một chút, thú vị liền đùa giỡn nhiều, không thú vị liền giải tán ý nghĩ.

Nhưng giờ phút này, bị ánh mắt ái mộ của cậu nhóc nhìn chằm chằm, anh lại tự dưng sinh ra một loại dũng cảm kích động kí©h thí©ɧ.

muốn giữ mãi vẻ sạch sẽ ngây thơ trong ánh mắt của đứa trẻ này.

Muốn để cho đứa nhỏ này vĩnh viễn dung ánh mắt ngây thơ ấy nhìn anh.

Hi vọng đứa nhỏ này vĩnh viễn cũng không phát hiện lời nói dối sứt sẹo hôm nay của anh, để cho đứa nhỏ này vĩnh viễn sống trong lời nói dối anh đắp nặn lên, vui vẻ thỏa mãn lớn lên!

ANh ôm đứa nhỏ này, cảm thấy chính mình có phần tẩu hỏa nhập ma rồi.

Khó trách mọi người đều thích trẻ con.

Trẻ nhỏ sạch sẽ đáng yêu,thì ra dễ dàng thanh lọc tâm tính con người như vậy.

Qúa khứ anh ghét nhất lại gần trẻ nhỏ, con của bạn bè thân thích, anh ngay cả ôm một chút cũng không chịu.

Mà khi anh thực sự ôm, còn không có vài phút, đã bị đứa nhỏ này thay đổi rồi..

Chuyện này đại khái cũng phải nhìn... giá trị nhanh sắc đi?

đứa nhỏ trong ngực anh này giá trị nhan sắc cũng thật sự là cao, môi hồng răng trắng, mắt to, lông mi dày, hai má trắng hồng vô cùng mịn màng, ngũ quan xinh xắn xinh đẹp như là điêu khắc trên ngọc.

Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có.

Đứa bé xinh đẹp như vậy, đại khái không có mấy người có thể không thích.

hiện tại anh vô cùng hoài nghi, đại tổng giám đốc Diệp đều không phải thiện lương như trong tưởng tượng của anh.

Năm đó sở dĩ nhận nuôi đứa nhỏ này, tám phần là nhìn thấy dáng vẻ đứa nhỏ này thật sự trắng trẻo đáng yêu, bị mị lực của đứa nhỏ này thuyết phục, mới không so đo Bạch Mộng Loan giở trò, nhận nuôi đứa nhỏ này!

Bạn nhỏ Diệp Dập Dương vươn hai bàn tay nhỏ mềm mại ra, nâng chặt mặt Cố Quân Trục, giọng vừa mềm dẻo vừa ngọt: "Cha, cha thật đẹp trai!"

Cố Quân Trục sờ sờ gương mặt của cậu: "Tiểu Thụ bảo bối cũng rất tuấn tú!"

Nghe cha gọi cậu là bảo bối, mắt bạn nhỏ Diệp Dập Dương đều đã cười cong lên, bưng mặt anh hỏi: "Cha thích Tiểu thụ không?"

Cố Quân Trục: "Đương nhiên thích!"

Thích đứa bé xinh đẹp thông minh, là nhân loại có thể phát thuận lợi.

Giống Tiểu Thụ xinh đẹp thông minh như vậy, không người trong lòng kia khẳng định là vì anh liền không phải người!

Bạn nhỏ Diệp Dập Dương ngây ngất: "Cha, mẹ nói người không cho Tiểu Thụ gọi điện thoại với mẹ, là vì quân đội kỷ luật nghiêm, không được cho người nhà gọi điện thoại!"

"Mẹ nói đúng!" Cố Quân Trục nhìn Diệp Tinh Bắc liếc mắt một cái, thầm nghĩ nha đầu kia cũng là dụng tâm rất khổ, khó trách cho tiểu Thụ có lẽ có xây dựng hình ảnh cha "Quân nhân" như vâyj.

Có vài quân nhân hành động đặc biệt, đích thật là không thể liên hệ với người nhà.

Bạn nhỏ Diệp Dập Dương mở máy hát, mở ra mười vạn câu hỏi vì sao: "Cha, bộ đội sống cực kỳ vất vả sao?"

"Cực kỳ vất vả!" Diệp Tinh Bắc chó ngáp phải ruồi, hắn là quân đội đặc biệt kén nhân viên, xem như bán quân nhân, có quan hệ quân đội, không làm khó được anh.

"Cha, chú bộ đội đặc chủng có phải đặc biệt lợi hại không? Giống như người nhện, tay không có thể bò lầu cao?"

Cố Quân Trục: "... So với người nhện kém chút nữa, nhưng là mượn dụng cụ chuyên nghiệp, thực sự có thể làm được."

Người nhện cũng cần tơ nhện, chẳng lẽ bộ đội đặc chủng còn không được dùng cái dây thừng?

"Cha, vậy người có thể tay không bò lầu cao không?"