Chương 40: Bạn nhỏ Diệp Dập Dương , con không phải đứa trẻ thiên tài sao?

Cố Quân Trục: "... Khụ."

Anh quay mặt nhìn về phía Diệp Tinh Ly cùng Diệp Tinh Bắc: "Tiểu Ly, Bắc Bắc, tôi biết một quán ăn ngon, chúng ta cùng mang Tiểu Thụ đi ăn bữa cơm đoàn viên."

Bạn nhỏ Diệp Dập Dương nhìn Cố Quân Trục, lại nhìn Diệp Tinh Bắc cùng Diệp Tinh Ly, gương mặt banh ra, lần này rốt cục có phần suy nghĩ kĩ lời Cố Quân Trục, "Cha, người và mẹ là vợ chồng, anh trai của mẹ, không phải cũng là anh người sao?Sao cha lại gọi bác hai là Tiểu Ly? không phải cha nên gọi bác hai là anh ba sao?"

Diệp Tinh Ly: “ Đúng đó ! Anh nên là..."

Mắt Diệp Tinh Ly sáng lên, trắng xanh một phen quay đầu nhìn về phía Cố Quân Trục, vừa định nói với Cố Quân Trục, anh đã nói anh cùng em gái tôi là vợ chồng, vậy nên anh phải gọi tôi anh ba giống em gái tôi.

Nhưng ánh mắt của anh ở giữa không trung va chạm với ánh mắt của Cố Quân Trục, anh lập tức liền sợ rồi.

Một hơi kìm nén đến cổ họng, bị anh dùng sức nuốt xuống, sau đó nén giận sờ sờ đầu bạn nhỏ Diệp Dập Dương , "Bảo bối, cha cháu thân phận lớn, bác hai là vãn bối của ông nội cháu, bảo cha cháu gọi bác hai là anh ba, thân phận liền không đúng rồi, kêu tên là được, ha ha, kêu tên là được!"

Diệp Tinh Bắc: "..."

Anh ba, anh sợ như vậy thật sự tốt sao?

Nói thật, cho đến giờ này khắc này, cô mới hoàn toàn nhìn thẳng vào sức chiến đấu của Cố Quân Trục.

Trước khi gặp được Cố Quân Trục, trên đời này, người có thể làm cho anh ba nhà cô sợ chỉ có một, đó chính là anh cả nhà cô!

Anh ba nhà cô oán hận trời oán hận đất oán hận nhân loại, từ trước đến nay càng oán hận càng hăng, làm không biết mệt.

Nhưng gặp phải Cố Quân Trục, nháy mắt tắt lửa, một chữ "Không" cũng không dám nói, có thể thấy được Cố Quân Trục này có bao nhiêu đáng sợ!

hiện tại cô càng ngày càng cảm thấy được, cô đồng ý Cố Quân Trục làm cha con cô, khẳng định là quyết định đần độn đời này của cô.

Nhưng mà, giờ phút này nói dối đã nói ra miệng, tên đã rời cung, cô đã không thể quay đầu rồi.

Chỉ có thể cố gắng duy trì lời nói dối này.

Tốt nhất, có thể duy trì đến khi Tiểu Thụ trưởng thành!

Hai người không dị nghị với đề nghị của Cố Quân Trục, Cố Quân Trục ôm Tiểu Thụ cùng Diệp Tinh Bắc cùng xoay người, đi về phía ô tô của anh.

Diệp Tinh Ly lại đi đến nơi đỗ xe của anh.

Cố Trì giúp Diệp Tinh Bắc mở cửa xe, Diệp Tinh Bắc ngồi trước tiến vào ô tô.

Cố Quân Trục ôm bạn nhỏ Diệp Dập Dương , lúc khom lưng ngồi vào trong ô tô, Bạn nhỏ Diệp Dập Dương ôm cổ anh hỏi: "Cha, vừa rồi cha còn chưa trả lời con! Cha sẽ tay không bò lầu cao sao?"

"..." Cố Quân Trục hơi trượt chân, thiếu chút nữa làm ngã bạn nhỏ Diệp Dập Dương trong lòng.

Bạn nhỏ Diệp Dập Dương , con không phải đứa trẻ thiên tài sao?

Con đã là trẻ thiên tài, chẳng lẽ con không thấy,vừa rồi ta không trả lời vấn đề ka, mà là đề nghị đi ăn cơm, là cố ý nói lảng sang chuyện khác sao?

Vì sao nói lảng sang chuyện khác?

Còn không phải bởi vì...Anh hẳn không tay không bò lầu cao được!

Dù anh có tay không bò lầu cao, người dưới tay anh cũng không để cho anh đi bò!

Là con trai của tiền bối có công mở nước duy nhất còn lại, nếu anh dám đi tay không bò lầu cao, quân dưới tay anh có thể tiêu hủy căn nhà lầu đó!

Diệp Tinh Bắc thấy Cố Quân Trục bị con trai của cô hỏi cho á khẩu không trả lời được, trong lòng cười ngất, nhưng ngoài miệng không thể không hoà giải: "Tiểu Thụ, cha con là lao động trí óc, cái loại động khẩu không động thủ này, tay không bò lầu cao không phải lĩnh vực của anh ấy.”

"A...!" Cậu nhóc làm như có thật gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Quân Trục: "Con biết rồi, cha tựa như Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ý trời ! Bò lầu cao đó là chuyện của Trương Phi Quan Vũ cùng Triệu Vân, cha sẽ dung Không Thành Kế là được!"