Chương 44: Viên ngọc hiểu chuyện

Diệp Tinh Bắc trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ là vì để con nít ăn một bữa tiệc đứng mà thôi, có cần hưng sư động chúng như vậy?

Cố Quân Trục sờ sờ khuôn mặt cậu bé, âm thanh rất lạnh, động tác lại rất ôn nhu: “Anh có người bạn, thích ngọt, không ngọt không vui, cố tình bị bệnh tiểu đường, bác sĩ bảo cậu ta giảm ngọt, cậu ta không chịu nghe, bác sĩ cậu ta mắng cậu ta tìm chết, cậu nói, không ăn đồ ngọt, mỗi một ngày tôi đều không vui, nếu tôi sống không vui, tôi sống lâu trăm tuổi lại có ích lợi gì?”

Diệp Tinh Bắc mở miệng phản bác, anh xua xua tay ngăn cô lại, “Anh cũng không cảm thấy quan điểm của cậu ta là chính xác, nhưng rất hiển nhiên Tiểu Thụ còn chưa tới mức nghiêm trọng như bạn anh, Tiểu Thụ tuổi còn nhỏ, nhân sinh thằng bé dài như vậy, dân dĩ thực vi thiên, thằng bé sẽ vì ăn được mỹ thực mà vui sướиɠ, chẳng lẽ em luôn muốn thằng bé ăn cơm canh đạm bạc? Vậy cả đời mất đi bao nhiêu lạc thú.”

Diệp Tinh Bắc á khẩu không trả lời được.

Cô nhìn về phía Tiểu Thụ, ánh mắt phức tạp.

Cố Quân Trục nói nhẹ nhàng, chỉ là bởi vì này không phải con anh thôi.

Chờ sau khi anh có con, anh sẽ biết, làm một người có con, thì sẽ nơm nớp lo sợ nâng con trong lòng, một chút nguy hiểm cũng không dám để thằng bé mạo hiểm

Quá sợ cái gọi là xảy ra ngoài ý muốn.

Bởi vì đó là người còn quan trọng hơn tính mạng cô, cô chịu không nổi thằng bé có bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Quá coi trọng, cho nên không dám dùng sức khỏe của cậu mạo hiểm.

Thằng bé thấy Diệp Tinh Bắc cùng Cố Quân Trục đã lạnh như băng, tay nhỏ bắt lấy bàn tay Cố Quân Trục, thật cẩn thận quơ quơ, “Ba, ba đừng giận mẹ, mẹ đều vì tốt cho Tiểu Thụ……”

Một cái tay khác của cậu bé bắt lấy bàn tay Diệp Tinh Bắc, cũng nhẹ nhàng quơ quơ, “Mẹ, mẹ cũng đừng giận ba, ba là đau lòng Tiểu Thụ, muốn cho Tiểu Thụ ăn ngon……”

Diệp Tinh Bắc cũng không biết như thế nào, bỗng nhiên rất uất ức, muốn khóc.

Cô nhịn xuống nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, xoa bóp khuôn mặt của cậu bé: “Nói cái gì cũng thua con!”

Cậu bé đáng thương hề hề nhìn cô: “Mẹ, Tiểu Thụ thật sự rất muốn ăn tiệc đứng! Các bạn nhỏ đều ăn qua, chỉ có Tiểu Thụ chưa từng ăn, ba lợi hại như vậy, có ba bảo hộ chúng ta, Tiểu Thụ khẳng định sẽ không có việc gì! Xin mẹ đó, để cho Tiểu Thụ thử một lần được không?”

Tiểu gia hỏa nhi đôi mắt sương mù mênh mông, tội nghiệp đối Diệp Tinh Bắc làm cầu xin trạng.

Trong lòng Diệp Tinh Bắc vừa tức vừa không đành lòng, trong lòng bỗng nhiên lại hối hận khi tìm người ba như vậy cho Tiểu Thụ.

Trước kia lúc không có Cố Quân Trục thời điểm, Tiểu Thụ nghe cô nói nhất.

Cô nói cái gì, tiểu cậu bé đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ phản bác.

Hôm nay mới ngày đầu tiên gặp mặt Cố Quân Trục mà thôi, cậu bé liền lấy Cố Quân Trục làm cái ô, giống như có ba ba, cậu bé có thể không sợ trời không sợ đất.

Nhìn ánh mắt của Tiểu Thụ khi nhìn về phía Cố Quân Trục tràn ngập nhụ mộ sùng bái, Diệp Tinh Bắc nhớ tới trước kia nhìn thấy một câu trong tranh giáo dục nhi đồng: Ở trong cảm nhận của đứa bé mấy tuổi, cha mình có thể đánh bại tiểu quái thú Ultraman, là không gì làm không được.

Dù cho nhân vật “cha” vắng họp trong năm năm trưởng thành của con trai cô, con trai cô giống tất cả bạn nhỏ.

Hiện tại, ở trong cảm nhận của con trai cô, Cố Quân Trục chính là đỉnh thiên lập địa, không gì làm không được.

Cậu bé thấy Diệp Tinh Bắc thật lâu không nói lời nào, trong lòng thấp thỏm, tay nhỏ dùng sức bắt lấy tay Cố Quân Trục, nhỏ giọng nói: “Ba ba, chúng ta không đi ăn buffet cơm, chúng ta đi ăn lẩu được không? Mẹ thích ăn lẩu nhất!”