Chương 14: Sinh nhật vui vẻ công chúa của anh (1106)

Lục Yểu Yểu từ từ tỉnh táo lại, nghĩ đến những lời xấu hổ vừa nói lúc ân ái, lập tức lấy chăn che mặt lại, không muốn thấy Thẩm Hàn Chu.

“Sao thế?” Thẩm Hàn Chu vén chăn bông lên, nằm ở bên cạnh cô cười, “Không vui?”

“Không có.” Tim cô đập loạn xạ, chỉ nhẹ giọng nói, “Anh đi ra ngoài đi, em mặc quần áo.”

“Nên nhìn cũng đều nhìn rồi, còn có gì để đi ra ngoài?” Thẩm Hàn Chu đưa quần áo cho cô, “Em mặc đi.”

“...” Lục Yểu Yểu không tình nguyện xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, lại nghe thấy tiếng cười đặc giọng mũi của Thẩm Hàn Chu, “Dáng người thật đẹp.”

“Đừng trêu em nữa.” Cô đỏ mặt lẩm bẩm vài câu, “Chắc chắn không đẹp bằng những chị gái mà anh Hàn Chu quen.”

“Ai nói vậy?” Thẩm Hàn Chu liếc cô một cái, “Không ai trong số họ xinh đẹp bằng em.”

“Anh lừa em.”

“Anh đã từng lừa em khi nào chưa?” Thẩm Hàn Chu đi ra cửa, ôm con mèo đi vào, dịu dàng nói, “Em sờ xem đây là cái gì?”

Lục Yểu Yểu thật cẩn thận mà duỗi tay ra, vừa chạm vào thứ lông xù kia liền kinh ngạc kêu lên.

“Là mèo con!”

“Em xem, những chuyện em nói, anh đều để trong lòng.” Thẩm Hàn Chu lại nhân cơ hội hôn lên má cô, “Thích không?”

“Em có thể ôm nó không?” Lục Yểu Yểu nhận lấy con mèo, vuốt vuốt, “Anh Hàn Chu, nó có tên không?”

“Không có, là mèo cái nhỏ, chờ em đặt tên đó.”

“Để em nghĩ.” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Không bằng gọi là Điềm Điềm đi.”

“Ừm... được, tùy em.” Thẩm Hàn Chu đặt lên trán cô một nụ hôn, “Trước tiên để anh nuôi nó, chờ khi nào mắt em tốt lên sẽ đưa cho em.”

“Khả năng vĩnh viễn cũng không tốt lên được.” Là giọng điệu hơi tiếc nuối.

“Làm sao có thể.” Thẩm Hàn Chu cúi xuống, nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng trống rỗng của cô, “Yểu Yểu, anh đã liên hệ với bác sĩ tốt nhất cho em, em sẽ khá lên thôi.”

“Thật sao?” Cô không thể tin được, “Anh Hàn Chu, anh thật tốt với em.”

“Chứ sao.”

Thẩm Hàn Chu ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói, “Em chỉ cần hợp tác với bác sĩ điều trị, được không?”

Lục Yểu Yểu ngước mắt nhìn anh, tuy rằng hiện tại không nhìn thấy cái gì, nhưng cô đã tưởng tượng đến ngày bản thân lấy lại được thị lực, cuối cùng cô cũng có thể nhìn kỹ Thẩm Hàn Chu.

“Được ạ.” Cô dùng sức gật đầu.

“Còn nữa.” Trước khi đi, Thẩm Hàn Chu nhìn khăn trải giường loang lổ vết nước, nói, “Anh sẽ thay khăn trải giường cho em.”

Lục Yểu Yểu căng thẳng muốn chết, mặt lại đỏ lên, “Anh đi nhanh đi, em tự mình thay được.”

“Em có chắc không?” Anh trực tiếp đi vào phòng, kéo khăn trải giường ra, trên mặt vẫn còn mảng lớn chất lỏng hai người lưu lại khi giao hoan, “Vẫn là để anh thay đi.”

Lục Yểu Yểu ngẩn người đứng đó, nghe tiếng bước chân sột soạt của đối phương mà không biết làm sao.

“Được rồi.” Thẩm Hàn Chu nhéo nhéo mặt cô, “Đừng ngại, nói tạm biệt với anh.”

“Còn có.” Anh cười tủm tỉm, “Hôn anh một cái.”

“...” Lục Yểu Yểu không tình nguyện mà hôn anh một cái.

“Thật ngoan.” Thẩm Hàn Chu dùng sức vò đầu cô, “Yểu Yểu, thật ra anh có chuyện muốn bàn với em.”

“Chuyện gì?”

“Ừm... Chờ đến ngày sinh nhật em rồi nói sau.”

***

Ba ngày sau, hai người hẹn buổi trưa gặp mặt, nhưng Thẩm Hàn Chu lại dậy từ sớm.

Anh vẫn luôn lười biếng, nhưng chỉ cần liên quan đến Lục Yểu Yểu là anh lại giống như được tiêm máu gà, làm việc mười phần sức lực, hôm nay là sinh nhật cô, bộ váy trước đó mua anh đã gửi cho cô.

Thẩm Hàn Chu ở phòng quần áo chọn lựa một hồi, muốn chọn bộ nào mới có thể phối hợp với váy của Lục Yểu Yểu, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi sọc trắng xanh, chỉn chu một phen mới ra cửa.

Khi anh đến nơi, Lục Yểu Yểu đã đợi sẵn ở cửa, Thẩm Hàn Chu mới vừa mua 99 đóa hồng đặt trên ghế phụ lái, anh cầm hoa xuống xe, cô gái mặc váy anh đưa đứng ở một bên, điềm tĩnh ngoan ngoãn như một con nai con, tóc tai chải chuốt cẩn thận, như mây mù quanh quẩn phập phềnh.

Làn da cô trắng như sứ, Thẩm Hàn Chu đi về phía cô, tim như đập chậm nửa nhịp.

Anh đưa hoa cho cô, gạt mái tóc đen trên trán, thâm tình đặt xuống một nụ hôn.

“Sinh nhật vui vẻ, công chúa của anh.”

Chóp mũi Lục Yểu Yểu đỏ ửng, kinh ngạc cầm lấy đóa hoa trong tay ngửi thử, “Là hoa hồng sao?”

“Ừ.” Thẩm Hàn Chu nắm lấy tay phải của cô, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Lục Yểu Yểu, cuối cùng cũng hỏi câu đã đè nén trong lòng bấy lâu nay, “Yểu Yểu.” Anh nói, “Chuyển đến sống cùng anh đi.”

Anh nắm chặt tay cô, như thể sợ cô sẽ chạy mất, Lục Yểu Yểu yên lặng lắng nghe, tiếng đối phương thở dồn dập lúc này nghe đặc biệt rõ ràng.

“Yểu Yểu.” Anh lại nói tiếp, “Anh muốn chăm sóc cho em, thật sự.”

“Em không muốn cũng không sao.” Thẩm Hàn Chu lo làm cô sợ hãi, chậm rãi giải thích, “Anh chỉ là không muốn em ở một mình.”

Trái tim Lục Yểu Yểu đột nhiên trầm xuống.

Kể từ khi bị mù, thế giới của cô giống như một hòn đảo, không ai vào được mà cô cũng không muốn ra ngoài.

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Hàn Chu dường như đã phá vỡ quy tắc của thế giới này, dường như lối ra của hòn đảo bị rạn nứt, một chiếc thuyền nhỏ từ từ đi vào, anh đứng ở chính giữa đưa tay ra, nói với cô.

Đừng sợ, có anh ở đây.