Chương 2: Hàn Chu ca ca (1278)

“Em có quen ai không?” Thẩm Hàn Chu lấy điện thoại di động ra, “Anh gọi điện thoại cho em?”

“Không có ạ.” Cô lắc đầu, “Em sống một mình.”

Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, thân hình gầy yếu của cô chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim, Thẩm Hàn Chu không yên tâm, tiếp tục hỏi, “Nếu không anh nhờ cảnh sát đưa em về nhé.”

“Làm phiền anh quá ạ.” Cô gái gật đầu, sau khi Thẩm Hàn Chu nói chuyện điện thoại xong, anh đỡ cô ngồi xuống ghế dài cách đó không xa.

Da thịt cô lạnh băng mà mềm mại, trong nháy mắt chạm vào, tim Thẩm Hàn Chu đập dữ dội, anh thầm mắng bản thân vô dụng, bộ dáng như chưa bao giờ nhìn thấy con gái vậy.

“Chuyện đó.” Mặc dù biết cô gái không nhìn thấy, nhưng anh vẫn vô thức dập tắt điếu thuốc, “Anh tên là Thẩm Hàn Chu, còn em thì sao?”

“Lục Yểu Yểu.” Đôi môi đỏ mọng của cô mở ra rồi đóng lại, uyển chuyển phun ra ba chữ.

“Yểu yểu hàn sơn đạo, lạc lạc lãnh giản tân*.” Bàn tay nhỏ trắng nõn của cô đặt trên làn váy, dịu dàng mà trả lời anh, “Đây là mẹ em đặt.”

* 杳杳寒山道,落落冷涧滨. Mình không hiểu câu thơ này lắm nhưng Yểu trong tên nữ chính là nghĩa là mờ mịt, sâu thẳm.*

“Chà...” Thẩm Hàn Chu trầm ngâm. Từ nhỏ anh chính là thiên tài toán lý hóa, hồi cao trung đi đến Vương quốc Anh đã từng lập kỉ lập nộp bài thi trong mười phút, trong âm thanh kinh ngạc của hội trường anh mang vẻ vang cho đất nước, anh không thích những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nên tự nhiên cũng không hiểu Lục Yểu Yểu đang nói cái gì.

“Cảm giác cái tên này rất cô độc.” Anh cảm thấy mình đang tán gẫu một cách vụng về, nhưng không ngờ Lục Yểu Yểu lại mỉm cười.

Giọng cô ngọt nhưng không ngấy, giống như một làn gió mát thổi qua thung lũng, “Không phải tên của anh cũng thế sao.”

“Hàn Chu.” Cô lặp lại, “Giống như cảnh tượng một mình câu cá trong đêm tuyết vậy.”

“Biết nhiều như vậy.” Anh trêu đùa, “Xem ra thành tích không tồi.”

“Cũng tạm ạ.” Lục Yểu Yểu trả lời, “Em học ở trường dành cho người tàn tật bên cạnh trung học Long Thành, lớp mười hai.”

“Thế sao.” Thẩm Hàn Chu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Anh so với em lớn hơn chút.”

“Năm nay vừa vặn 20.”

Lục Yểu Yểu gật đầu, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cô, mang theo hương linh lan nhè nhẹ, “Cảm ơn anh đã giúp em.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Thấy xe cảnh sát tới gần, anh ra hiệu cho Lục Yểu Yểu đứng dậy, “Về nhà sớm một chút.”

“Vâng.” Trước khi lên xe, Lục Yểu Yểu không quên “nhìn” về hướng anh, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con nai con bị thương.

“Anh Hàn Chu.” Cô nói, “Có duyên gặp lại.”

Thẩm Hàn Chu nhìn cô rời đi, thẳng đến khi hạt mưa tí tách rơi giữa kẽ tay mới nhận ra đã đến lúc rời đi. Sau khi trở về nhà, anh đối diện với căn phòng trống rỗng, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Trong tâm trí anh vang lên giọng nói phập phồng của cô gái, trong lòng bắt đầu sinh ra rung động khác thường.

Cô gọi anh là anh Hàn Chu. (Hàn Chu ca ca)

Thẩm Hàn Chu bỗng nhiên bật cười, thật là xưng hô đáng yêu.

***

Mấy ngày nay Thẩm Hàn Chu vẫn không nhìn thấy Lục Yểu Yểu, quán bar anh cùng bạn góp vốn gọi là “Vô Đề” vừa mới khai trương.

Năm năm trước, anh vừa đặt chân đến Luân Đôn, cậu thiếu niên ngây thơ đi du học, nhưng anh vẫn sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, anh lớn lên trong một gia đình giàu có, cha mẹ lo cho anh mọi thứ, sinh hoạt tiêu phí thoải mái, Thẩm Hàn Chu cảm thấy bản thân có tất cả, không có gì khiến anh phải quan tâm.

Cho đến nửa năm trước, một vụ tai nạn đã cướp đi cha mẹ anh, Thẩm Hàn Chu buộc phải trở về nước, ngay khi văn tự thừa kế được ký, anh mới nhận ra rằng sau lưng mình đã không còn ai để dựa vào.

“Vô Đề” là do anh và Trần Dục cùng lớn lên mở ra, lúc đầu cả hai tranh cãi rất lâu về cái tên, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa gì mới là ý nghĩa tốt nhất, vì thế đã dùng cái tên này.

Quán bar mới khai trương được ba ngày, các hoạt động đều bình thường, Thẩm Hàn Chu vốn chỉ muốn gϊếŧ thời gian, vừa lúc anh cũng thích uống rượu chứ không hề có ý nghĩ kiếm tiền, cho nên anh không có hứng thú mấy với việc marketing.

Trần Dục thì khác, hắn vốn là con của gia đình kinh doanh, đầu óc nhanh nhạy, tối nay vừa kéo anh đến quán bar nổi nhất Long Thành để tìm hiểu.

Long Thành về đêm rực rỡ ánh đèn, phồn hoa náo nhiệt không đếm được ngợp trong vàng son, Thẩm Hàn Chu ngồi trong quán bar có tên là “Thiên Vị”, quơ quơ ly Brandy trong tay, nhấp một ngụm.

Anh mặc chiếc áo thun đen đơn giản, chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ tỏa sáng trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, những cô gái ăn mặc gợi cảm sôi nổi liếc nhìn anh, cho dù Thẩm Hàn Chu không tự luyến cũng biết bản thân mình đẹp, bằng vào gương mặt này, từ khi còn nhỏ cho dù là đi mua bánh nướng, các dì dưới lầu cũng sẽ vì để anh cười một chút mà cho nhiều thêm mấy cái.

“Có gì đặc biệt không?” Anh nhìn quanh bốn phía, ngước mắt hỏi Trần Dục.

“Bọn họ chi rất nhiều tiền cho việc tiếp thị.” Trần Dục chỉ vào người phục vụ nóng bỏng trong quán, “Cậu xem, ngay cả nhân viên cũng là người đẹp.”

“Ai hiếm lạ chuyện này chứ.” Thẩm Hàn Chu không kiên nhẫn mà liếc mắt đánh giá đối phương một cái, “Nông cạn.”

“Hiện tại mọi người đều thích kiểu này đó.” Trần Dục cười rạng rỡ, “No đủ sinh dâʍ ɖu͙© là chuyện bình thường, những kẻ nào bắt được điểm yếu của bản chất con người đều có thể dùng để kiếm tiền.”

“Dừng, dừng.” Thẩm Hàn Chu vỗ vai hắn, “Chúng ta là quán bar đúng đắn, không phải nhà thổ.”

Hai người hi hi ha ha chốc lát, tiếng nhạc vang lên, cô gái ôm ghi ta lên sân khấu, Thẩm Hàn Chu lúc đầu không chú ý, nhưng ngay lúc đối phương lên tiếng, anh sửng sốt một chút.

Nhiều ngày không thấy Lục Yểu Yểu, cô mặc một chiếc váy sọc xanh trắng giản dị, tóc buông xõa, không trang điểm, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng hát ngọt ngào như âm thanh của tự nhiên.

Cô hát một khúc “Ngày mưa”, Thẩm Hàn Chu nhìn dáng vẻ an tĩnh của cô, có chút thất thần.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hình như là trời mưa.