Chương 25: Cố gắng quên mình (1260)

Làn gió nhẹ thổi bay tà áo sơ mi của Thẩm Hàn Chu, bóng dáng thon dài của anh dưới bóng cây loang lổ như ẩn như hiện, khiến tâm người ta rung động.

“Hôm nay tới đây thi đấu sao?” Đôi mắt sáng ngời của Yên Tiếu Tiếu tràn đầy ngạc nhiên.

...

Thẩm Hàn Chu bình tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái, lắc đầu, “Anh đến xem.”

“Vẫn là có chút không bỏ xuống được nơi này.”

“Thẩm Hàn Chu.”

Yên Tiếu Tiếu không màng tất cả mà túm chặt cổ tay anh, lớn tiếng chất vấn, “Anh bị làm sao vậy?”

Đôi con ngươi trong suốt phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đối diện, “Anh nghĩ chuyện này có hay ho không? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Chuẩn bị mười năm, cơ hội lần này nói không cần liền từ bỏ sao?”

“Đây là quyết định của anh.” Giọng Thẩm Hàn Chu bình tĩnh như nước suối chặn trước mắt anh, “Em đừng xen vào.”

“Huống chi hôm nay anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

“Cái gì?” Yên Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy người kia gằn từng chữ, “Bạn gái anh tối nay thi đấu.”

“Cô ấy cần anh.”

“Bạn gái anh?” Mặc dù đã đoán trước được sự thật này, nhưng khoảnh khắc anh chính miệng nói ra, Yên Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy đau thấu xương, như thể bị ai đó đẩy xuống nước, muốn ngẩng đầu lên cũng không được.

Cô ấy dùng sức hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nói, “Em nghĩ rằng không có chuyện gì có thể quan trọng hơn cuộc đua xe hôm nay.”

“Có.”

Thẩm Hàn Chu lần đầu nghiêm túc nhìn về phía cô, “Chuyện của cô ấy vĩnh viễn luôn quan trọng hơn của anh.”

“Tiếu Tiếu.” Trước khi đi, anh nheo mắt nhìn đường đua, “Nhưng mà vẫn cảm ơn em đã cho anh một cơ hội tiến vào.”

Yên Tiếu Tiếu trơ mắt nhìn anh rời đi, hai chân như bị rút hết sức lực, ngay cả dũng khí để giữ anh ở lại cũng không có.

**

Hai giờ sau, trên đường Bình An.

Thẩm Hàn Chu ngồi trong xe, nghe đài phát thanh tường thuật trực tiếp hiện trường vụ tai nạn xe cộ trong vòng một km, không khỏi nhíu mày.

Nếu không bị tắc đường, anh có thể đến địa điểm đấu bán kết – đài truyền hình Long Thành sớm hơn nửa tiếng, nhưng trong tình huống này, anh không chắc mình sẽ phải đợi bao lâu.

Những chiếc xe phía trước đã lần lượt dừng lại, tấm biển “Vui lòng đi đường vòng” đã dựng ở giữa đường, Thẩm Hàn Chu bất lực thở dài, tấp xe sang một bên, chuẩn bị về nhà đổi xe máy.

Dựa theo anh tính toán, thời gian về nhà rồi đến đài truyền hình bằng xe máy chắc sẽ đến vào khoảng tám giờ năm phút, đã muộn năm phút, nhưng buổi biểu diễn của Lục Yểu Yểu chắc sẽ không bắt đầu sớm như vậy.

Anh rút chìa khóa xe ra, vội vàng chạy về nhà, việc rèn luyện thể lực dành cho các tay đua trước đây đã có ích, anh chạy như bay về nhà, lấy chiếc xe máy từ trong gara ra, đội mũ bảo hiểm rồi lao nhanh xuống đường.

Nhưng rất rõ ràng, anh đã đánh giá thấp lưu lượng xe cộ lưu thông ở đường phố Long Thành tối nay, mới đi được nửa đường, anh đã lại dừng lại đằng sau hàng loạt xe đen nghìn nghịt.

Anh liếc nhìn thời gian, đúng tám giờ, trận đấu bán kết đã bắt đầu, chỉ còn năm phút nữa, nhưng anh vẫn còn phải đi mười km.

Anh nghĩ đến bộ dạng lo lắng của Lục Yểu Yểu, trái tim anh trở nên trống rỗng.

Hôm nay là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu, nếu anh không ở đó, cô sẽ rất sợ hãi.

Anh không thể để cô một mình.

Vé vào cửa vẫn còn ở trong túi, trước khi đèn xanh, Thẩm Hàn Chu đã tăng thêm mã lực lao về phía trước, từ trước đến nay thời điểm anh lái xe vẫn luôn trầm ổn, nhưng lúc này lại phát hoảng vì Lục Yểu Yểu.

Trong trường quay đài truyền hình, Lục Yểu Yểu đang mặc chiếc váy sa mỏng với mua, thấp thỏm nắm chặt lấy góc váy.

“Cô Lục.” Nhân viên công tác đi về phía cô, “Còn hai phút nữa là lên sân khấu.”

“Chuyện đó.” Cô ngẩng mặt lên, tràn đầy bất lực, “Bạn trai tôi còn chưa tới sao?”

“Anh ấy tên là Thẩm Hàn Chu, là một chàng trai cao cao gầy gầy.”

“Tôi không nhìn thấy.” Nhân viên công tác lắc đầu, sau đó đưa cô một chai nước, “Trước tiên cứ uống chút nước cho nhuận họng đi.”

“...Được.” Cô ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi dặn dò một câu. “Có thể giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy không?”

“Người liên hệ đầu tiên trong địa chỉ chính là anh ấy.”

“Anh ấy sẽ không không tới, tôi chỉ là có chút lo lắng.”

**

Hiện trường buổi biểu diễn, dưới ánh đèn sân khấu, người dẫn chương trình xuất hiện trên sân khấu trong bộ lễ phục.

“Tiếp theo xin mời thí sinh số 3 Lục Yểu Yểu sẽ mang đến một khúc “Tiểu Dạ Khúc”.”

Lục Yểu Yểu ôm cây đàn Thẩm Hàn Chu tặng, ngón tay cuộn chặt, cẩn thận bước lên sân khấu.

Những năm không có Thẩm Hàn Chu, một mình cô cũng có thể trải qua, hiện giờ coi như anh ở dưới sân khấu là được, cô hắng giọng, mỉm cười mở miệng:

“Xin chào các vị giám khảo, tôi là Lục Yểu Yểu, bài hát này do chính tôi đã viết, hy vọng mọi người thích nó.”

Khoảnh khắc tiếng đàn ghi ta được tấu lên, xung quanh im lặng, mọi người đều chờ đợi kỳ tài của giới âm nhạc cất tiếng.

Lục Yểu Yểu lặng lẽ đứng trên sân khấu, giai điệu tuyệt đẹp từ cổ họng cô tràn ra. Trong khoảng thời gian này cô đã luyện tập các bài tập chuyên môn về kỹ năng chơi ghi ta cùng với kỹ năng ca hát. Khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người cô xuống khỏi sân khấu.

Sau vài phút gượng cười, rốt cuộc ở trong hậu đài cô cũng sụp đổ, trực giác nói cho cô biết, Thẩm Hàn Chu không đến.

“Chị Linh Lăng.” Cô vén tóc ra sau tai, ra vẻ trấn định hỏi, “Có tin tức gì về bạn trai em không?”

...

“Yểu Yểu.” Vừa dứt lời, một giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền vào màng nhĩ.

Chiếc áo sơ mi trắng của Thẩm Hàn Chu trở nên lấm lem, máu tươi chảy ra từ đầu gối, anh dùng hết sức lực đi đến bên người cô, ôm cô thật chặt.

Tấm vé vào cửa nhuốm máu vẫn bị anh nắm chặt trong tay, giọng anh xen lẫn tia khóc nức nở, Lục Yểu Yểu chỉ nghe thấy anh im lặng hồi lâu mới nói một lời.

“Thật xin lỗi, anh đến trễ rồi.”