Chương 5: Mua băng vệ sinh (1092)

“Em làm sao vậy?” Thẩm Hàn Chu nghe thấy tiếng cô, vội vàng cầm chìa khóa xe chạy ra cửa, “Có biết mình đang ở đâu không?”

“Vườn hoa trung tâm.” Lục Yểu Yểu liều mạng hít vào một hơi, không để bản thân nức nở quá lớn, “Anh có thể tới được không, em ngồi ở băng ghế thứ hai.”

“Năm phút.” Anh đạp chân ga vượt đèn đỏ, trong lòng nóng như lửa đốt, lại không quên an ủi cô, “Chờ anh.”

Thẩm Hàn Chu tranh thủ thời gian, đúng giờ tới vườn hoa trung tâm, anh chạy chậm, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Lục Yểu Yểu trong góc.

Khi anh đến gần mới phát hiện trên váy trắng tinh của cô gái dính vết máu lớn, còn không ngừng lan ra, anh hoảng hốt cho rằng Lục Yểu Yểu bị thương, vội vàng nói, “Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Không phải.” Lục Yểu Yểu cúi đầu, sau đó khó khăn mở miệng nói, “Em... cái kia tới.”

“A?” Thẩm Hàn Chu không phản ứng kịp, một lúc sau mới biết đối phương đang ám chỉ cái gì.

“Đến giờ tan học em mới cảm nhận được.” Cô cắn môi, ngập ngừng mở miệng, “Em nghe thấy có người cười nhạo sau lưng, nhưng em không mang theo gì cả, chỉ có thể chờ anh đến.”

Thẩm Hàn Chu lập tức cởϊ áσ khoác denim buộc quanh eo cô, anh ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cô, “Không sao.” Anh nói, “Anh đưa em về rửa sạch sẽ.”

Lục Yểu Yểu mắt đỏ hoe, vừa chuẩn bị nói chuyện thì hai học sinh đi ngang qua nhìn thấy cô, liền nhỏ giọng cười.

“Đây là nữ sinh trường khuyết tật có dì cả tới sao.”

“Đúng vậy, lớn như vậy rồi, một chút chuẩn bị cũng không có, còn nhiều máu như vậy, thật ghê tởm.”

Thẩm Hàn Chu nghe vậy liền bật dậy, ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt, anh tiện tay nhặt cái lon trên mặt đất ném mạnh vào đầu hai người kia.

“Chết tiệt!” Hai người kêu lên, trong lon vẫn còn coca uống chưa hết, quần áo bọn họ đều bị làm dơ, vừa gấp vừa tức mà nhìn Thẩm Hàn Chu nhưng lại không dám phát tác.

“Xin lỗi đi.” Anh nghiêm mặt nói, bầu không khí nghiêm túc khiến người ta hít thở không thông, “Xin lỗi ngay cho tôi.”

“Xin, xin lỗi.” Người sợ tàn nhẫn quỷ sợ ác, hai người kia run run rẩy rẩy xin lỗi xong thì chuồn đi như có khói dưới chân, Thẩm Hàn Chu quay đầu lại nhìn Lục Yểu Yểu, có chút ngượng ngùng.

“Vừa rồi quá hung dữ, không dọa em chứ?”

“Không có.” Hai tay Lục Yểu Yểu đan chặt vào nhau, Thẩm Hàn Chu cúi xuống, nhìn đôi mắt hoảng sợ của cô, tim đập nhanh.

“Anh đưa em lên xe.”

“Đừng.” Lục Yểu Yểu liên tục lùi về sau, ấp úng nói, “Em, em sợ làm dơ xe anh.”

“Anh không để ý đâu.” Các đốt ngón tay Thẩm Hàn Chu vuốt tóc cô, anh như bị cô mê hoặc, “Em đừng lo lắng gì cả, anh sẽ đưa em về, hiểu không?”

Lục Yểu Yểu không nói nữa, vẫn để anh ôm đi, Thẩm Hàn Chu ôm cô gái nhỏ vào lòng, cô nhẹ nhàng mềm mại, như thể chạm vào sẽ vỡ vụn vậy.

“Anh Hàn Chu.” Khi đi về phía xe, Lục Yểu Yểu đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ thì thầm rồi áp vào ngực Thẩm Hàn Chu, cô cảm thấy anh có vẻ cao gầy, nhưng không ngờ thân thể lại cường tráng như vậy, hai má nóng như lửa đốt, nói năng có chút lộn xộn.

“Còn có.” Cô tiếp tục nói, “Sau này đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Thẩm Hàn Chu sửng sốt.

“...Được.” Anh nói, “Anh đồng ý với em.”

Anh cẩn thận đặt Lục Yểu Yểu vào vị trí phụ lái, lái xe theo địa chỉ mà cô đưa cho, xe đỗ trước một ngôi nhà nhỏ, Thẩm Hàn Chu mở cửa cho cô, bên trong là một phòng ngủ một đại sảnh, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.

“Anh đi xả nước cho em.” Anh đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra, “Em còn cần chuẩn bị gì nữa không?”

Lục Yểu Yểu mò mẫm trong phòng một hồi đi ra, hai má ửng đỏ, có chút xấu hổ nói, “Trong nhà... hình như không có băng vệ sinh.”

“Anh đi mua.” Thẩm Hàn Chu vừa đồng ý xong thì mới nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về thứ này, “Cái đó... mua gì thì nói cho anh biết, anh sẽ nhớ kỹ.”

“Không cần.” Lục Yểu Yểu cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng xua xua tay, “Để em tự mình đi mua ạ.”

“Em đi tắm đi.” Thấy nước đã chuẩn bị xong, Thẩm Hàn Chu gọi cô đi qua, “Nghe lời nào.”

“Anh Hàn Chu, em...”

“Hửm?” Thẩm Hàn Chu nhìn bộ dáng chật vật của cô, cảm thấy buồn cười, “Còn nói nữa thì lần sau anh sẽ không giúp em nữa đâu.”

“Được, em đi.” Trước khi đi, cô dặn anh vài câu muốn mua cái gì, Thẩm Hàn Chu lúc ấy đã nhớ rõ ràng, nhưng chạy đến siêu thị lại quên mất.

“Cái đó.” Anh gọi một nhân viên nữ lại, lần đầu tiên trong đời nói chuyện không có logic như vậy, “Tôi muốn mua một gói gì mà dài hơn, mặt lưới, chống tràn ấy?”

...

Nhân viên nữ nhìn anh đầy ẩn ý.

“Không, không phải mua cho tôi.” Anh hoảng hốt, nhanh chóng giải thích, “Là mua cho bạn gái tôi.”

“Dùng cả ngày lẫn đêm à?” Nhân viên bán hàng chọn một vài mẫu trên kệ cho anh, “Đây là những thứ bán chạy nhất.”

Thẩm Hàn Chu nhìn bao bì sặc sỡ, miễn cưỡng gật đầu nói, “Chắc là... cái này.”

Cuối cùng cũng thanh toán xong, anh ra khỏi siêu thị như chạy trốn, nhưng nghĩ đến Lục Yểu Yểu lại là bộ dáng vui vẻ chịu đựng.

Ai, thật là không có biện pháp mà.