Chương 1: Người thầy

Trích dẫn: "Thầy, nếu như em ngủ rồi, liệu còn có người nhớ, người thầy từng du học nước ngoài là một đại anh hùng không?"

- --

Tôi tên là Trương Gia Nguyên, năm nay bao nhiêu tuổi, tôi đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Từ rất lâu, tôi đã không còn nhớ năm nào, lâu dần, cũng quên mất số tuổi của bản thân. Bây giờ tôi có thể cảm nhận được hơi thở của mình càng lúc càng khó khăn, tay chân cũng dần dần tê cứng, nhịp tim dường như càng lúc càng chậm, tôi đoán, tôi có lẽ sắp phải đi rồi.

Trước đây luôn nghe người già nói, trước khi chết sẽ có một giấc mơ, giấc mơ đó có thể nhìn lại cuộc đời của chúng ta từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Tôi đang nghĩ, có phải tôi lại có thể gặp anh không.

Nếu như giấc mơ này có thể bắt đầu từ lúc tôi 15 tuổi thì tốt biết mấy.

Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, giáo viên của trường giới thiệu anh, nói anh là người từng du học nước ngoài.

Năm đó trường vừa mới bắt đầu nhận nữ sinh thì gặp được anh. Trong số những người lần đầu gặp anh thì đa số đều thích anh, tôi luôn nghe thấy họ khen anh đẹp trai, thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy.

Trên người anh là một bộ đồ tây màu trắng, tự giới thiệu mình tên là Châu Kha Vũ, sau đó còn nói một cái tên nước ngoài nhưng bao năm nay tôi đều không thể nhớ nổi, giọng nói của anh cũng rất dịu dàng. Trên đường về nhà, tôi nghe thấy rất nhiều người đều đang nói về người thầy từng du học nước ngoài đó.

Nhưng họ cũng tò mò, một thị trấn nhỏ, một ngôi trường nhỏ, người giỏi như vậy tại sao lại muốn đến dạy học ở đây. Tôi cũng cảm thấy lạ, nên cũng dừng lại nghe họ nói.

Có người giải thích rằng, anh là đến tìm người, hay có thể nói là đến cưới vợ. Họ nói là đã có đính ước từ bé, tôi thật sự ngưỡng mộ cô gái đó. Người thầy từng du học nước ngoài chính là dành cho cô ấy.

Ngày hôm sau đến trường, tôi đã đem chuyện này kể với mấy bạn nữ cùng lớp, bảo họ đừng mơ tưởng nữa, thầy đã có đính ước với người ta rồi. Tôi vẫn đang nói thì anh đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng, dùng sách đập nhẹ vào vai tôi. Tôi xoay người lại, nghe thấy anh nói với tôi: "Vào lớp rồi."

Anh nói những nội dung mà chúng tôi nghe hoàn toàn không hiểu, rất lạ nhưng tôi muốn học. Nhưng những học sinh khác trong trường đều không tập trung. Vì vậy không còn cách nào khác, anh thường sẽ dừng lại kể chuyện cho chúng tôi.

Mấy ngày trước, anh đều kể những câu chuyện mà từ nhỏ đến lớn chúng tôi nghe quen rồi, ngay cả tôi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng những gì anh kể hôm nay lại khác.

《Lương Chúc》➀, tôi đã từng nghe qua một lần, nhưng nghe không hoàn chỉnh, hôm nay là lần đầu tiên tôi được nghe từ đầu đến cuối, tôi nhớ người kể câu chuyện cho tôi lúc đó nói đây là một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.

Nhưng hôm nay nghe kể, tôi luôn cảm thấy anh không vui. Câu chuyện này thật kỳ lạ, lúc đầu Lương Sơn Bá rõ ràng biết Chúc Anh Đài là con trai, vậy tại sao vẫn có thể yêu cô ấy. Lẽ nào giữa nam với nam cũng có thể có tình yêu sao?

Tôi nghĩ không thông, liền muốn đi hỏi anh, nhưng xung quanh anh có quá nhiều nữ sinh, tôi nghĩ hay là không nên lại gần.

Đợi người bên cạnh anh đi hết, tôi mới đi đến hỏi anh, nhưng anh không có chú ý đến tôi, anh thu dọn đồ rồi vội vã rời đi. Tôi đi cùng một đường với anh. Trên đường có rất nhiều người chào hỏi anh, nhưng anh chỉ gật đầu.

"Lẽ nào là đi gặp cô gái đó sao?" Tôi nghĩ chắc là như vậy, trong ấn tượng của tôi, hình như hầu hết mọi người chỉ khi đi gặp người trong lòng mới có thể vội vã như vậy.

Tôi theo anh rẽ vào một con đường ruộng nhỏ, đột nhiên anh dừng lại rồi xoay người lại, tôi không kịp trốn nên bị anh bắt gặp.

"Tại sao lại đi theo tôi?"

Tôi không trả lời được câu hỏi này, vì ý định ban đầu chỉ là muốn hỏi anh một câu hỏi, sau đó cảm thấy anh chắc là đi gặp cô gái đó, không biết sao tôi cũng muốn được gặp cô gái đó.

Anh thấy tôi không nói ra được, cũng không khiển trách hành vi đi theo anh của tôi, chỉ một mình đi về phía trước, lần này tôi không dám tiến lại quá gần, chỉ đứng nhìn từ phía xa.

Đến trước một bia mộ, anh dừng lại, tôi không nhìn rõ anh đã làm gì, chỉ biết anh quỳ trước bia mộ một lúc rồi rời đi.

Tôi cúi đầu xuống không dám nhìn anh, anh nói với tôi: "Đi cùng tôi đi, em đi theo tôi đến đây cũng không chắc là đi ra ngoài được đâu." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh giơ tay ra, theo bản năng tôi liền đặt tay mình lên.

Anh nắm tay tôi đi ra ngoài. Đột nhiên tôi nhớ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mà trong sách nói đến cũng là như thế này sao.

"Thầy, em tới là muốn hỏi về chuyện tình của 《Lương Chúc》."

"Sao vậy?"

"Em cảm thấy câu chuyện này phát triển có chút kỳ lạ, em cho rằng Lương Sơn Bá yêu quá sớm, Chúc Anh Đài vẫn là con trai, sao Lương Sơn Bá có thể yêu cô ấy chứ?"

Tôi nhớ câu hỏi này hình như đã làm anh bật cười, anh nói tôi vẫn còn nhỏ, nghe không hiểu là rất bình thường. Anh nói người Lương Sơn Bá yêu là Chúc Anh Đài, không liên quan gì đến giới tính của cô ấy. Anh còn nói nam với nam nếu thật lòng yêu nhau thì cũng có thể ở bên nhau.

Tôi nghe anh nói đến tình yêu, lúc đó tôi liền đỏ mặt, mặc dù tôi không quá hiểu những lời anh nói, nhưng tôi nghĩ anh là thầy, anh nói chắc là đúng.

Buổi tối hôm đó trở về, tôi đã có một giấc mơ, trong mơ, anh biến thành Lương Sơn Bá, còn tôi là Chúc Anh Đài. Tôi dựa vào vòng tay anh, anh cúi đầu hôn tôi, và tôi nồng nhiệt đáp lại anh. Sáng ngày hôm sau, tôi liền bị doạ tỉnh giấc.

Đây chính là giấc mộng xuân mà trong sách nói sao, mà người trong mộng hoá ra là... Tôi an ủi chính mình, có thể là ban ngày nghĩ đến 《Lương Chúc》 quá nhiều, ngày nghĩ đến đêm nằm mơ mà. Không phải vấn đề gì lớn đâu.

Nhưng khi đến trường nhìn thấy anh, anh cười gọi tôi là Gia Nguyên Nhi, tôi lại nhớ đến giấc mơ tối hôm qua, ngại ngùng đứng đó đáp lại một câu chào thầy. Anh đeo một chiếc kính gọng vàng, trên người mặc bộ đồ tây màu trắng lần đầu gặp đó, cả người giống như đang toả sáng.

Tầm mắt của tôi lại chầm chậm di chuyển từ cặp kính của anh đến đôi môi anh, hình ảnh trong giấc mơ lại xuất hiện trong đầu tôi, tôi sợ sẽ làm ra hành động gì đó quá giới hạn nên vội nói một câu tạm biệt thầy rồi chạy đi trước.

Ngày qua ngày, anh ở lại trường cũng đã một thời gian, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy người trong lòng đó của anh. Tâm tư của các cô gái cũng lay động. Tôi thấy cô gái với nụ cười e thẹn tự nhiên, ánh mắt né tránh, chiếc cổ ửng hồng cúi xuống trong nháy mắt. Từng lá thư được nhét vào trong túi anh, và anh luôn mỉm cười lúc nhận thư.

Anh luôn thích cười như vậy, tôi nhìn thấy sẽ luôn nghĩ, nếu như tôi là con gái, có phải anh cũng sẽ như vậy lúc nhận thư của tôi không, nhưng lại nghĩ, anh rõ ràng từng nói, nam với nam cũng có thể nói chuyện yêu đương, nếu là như vậy tôi cũng viết, anh cũng sẽ nhận nó đúng không.

Thế là buổi chiều ngày hôm đó tôi liền viết một bức, vì bình thường cũng không thích nghe thầy Hồ giảng bài, nghĩ rằng viết cũng không hay bằng những cô gái đó. Tôi viết tờ đầu tiên, cảm thấy không hay, liền đổi một tờ mới, một tờ rồi lại một tờ, đến tận tối, tôi hoàn tất bức thư chỉ viết được có mười mấy chữ.

"Mong sao có được trái tim người, bạc đầu cũng chẳng chia xa."

Câu này là nhớ ra lời thầy Hồ nói mấy ngày trước. Vốn không định cho anh xem, kết quả trên đường về nhà đúng lúc gặp được anh. Theo bản năng tôi lấy bức thư ra, muốn học mấy cô gái đó đưa thư cho anh, nhưng tôi không học được, thành ra giống như giao bài tập về nhà cho anh.

Anh chỉ nhận lấy nó trước, hỏi tôi có muốn đến nhà anh ngồi chơi không. Tôi gật đầu rồi đi theo.

Trên đường đi đột nhiên nhớ ra, đến nhà anh có phải sẽ gặp được cô gái đó hay không, tôi hồi hộp, mong chờ, nhưng càng sợ nhiều hơn.

Cô gái đó chắc là rất xinh đẹp, anh tốt như vậy chắc phải xứng với cô gái đẹp nhất thị trấn này.

Nhưng khi tôi đến nhà anh, trong nhà không có một bóng người. Tôi hỏi anh vợ thầy không ở nhà sao?

Anh mỉm cười đáp lại tôi: "Em không có sư mẫu đâu."

"Nhưng người bên ngoài đều nói thầy vì cưới vợ nên mới trở về mà, lẽ nào cô gái đó không chịu sao?"

"Tôi trở về chắc chắn là vì chuyện này, nhưng "cô gái" đó vẫn không biết, vì tôi sợ "cô ấy" không thích tôi."

"Nhưng thầy từng du học ở nước ngoài mà."

"Rất giỏi sao?"

"Giỏi mà." Tôi thấy anh mỉm cười khi nghe tôi khen anh, dường như còn vui hơn lúc kể 《Lương Chúc》, tôi nghĩ có lẽ anh thật sự rất vui.

Tôi nghĩ anh sẽ không thể biết, thực ra chỉ cần anh cười, tôi liền có thể vui vẻ đến mấy ngày.

"Ngược lại em đã trưởng thành không ít so với mấy năm trước."

"Mấy năm trước thầy đã biết em sao?" Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ rằng anh biết tôi.

"Còn quen biết trước đó rồi."

"Vậy tại sao em không biết thầy."

"Nói thì em cũng không nhớ ra đâu, sẽ không nhớ được lúc đó."

Dường như đột nhiên có chút ràng buộc không xác định với anh, tôi cảm thấy mối quan hệ với anh càng gần gũi hơn. Lại đột nhiên nhớ ra, nếu là quen biết ba mẹ đã mất của tôi, anh có lẽ sẽ biết tôi là một đứa trẻ từ nhỏ không ai cần, nếu đã biết, sợ là sắp tránh xa tôi rồi.

Lúc đang chần chừ, anh đột nhiên cầm bức thư tôi viết lên, tôi bắt đầu hối hận vì đã viết bức thư này, vì tôi nhất định sẽ trở thành trò cười vì nó, rõ ràng mới có một cơ hội tốt để ở một mình với anh.

Tôi nghĩ hay là nhanh chóng rời đi, nhưng anh lại kéo tôi, nói: "Ba mẹ em bảo tôi chăm sóc em thật tốt cho đến khi trưởng thành, từ nay về sau em sống ở nhà tôi đi."

Câu nói đó có tác động quá lớn đối với tôi, tôi mơ mơ hồ hồ theo anh trở về thu dọn đồ đạc, trong lòng nghĩ: Không ngờ rằng ba mẹ còn để lại cho tôi một điều tốt như vậy.

Vui mừng che lấp sự hoài nghi, tôi căn bản không nghĩ ra, mấy ngày sau khi ba mẹ tôi sinh ra tôi thì mất, mà khi đó người thầy du học nước ngoài này cũng mới đến tuổi thay răng sữa.

Tôi ở phòng bên cạnh phòng anh, mỗi ngày học xong ở trường, tôi đều về đây, mỗi ngày đều cùng anh ăn cơm, cùng anh đến trường, giống như một gia đình bình thường. Nếu như có thể, tôi hi vọng cô gái xinh đẹp đó đến chậm một chút.

Có hôm ăn cơm, anh đột nhiên hỏi tên hồi nhỏ của tôi. Ba mẹ tôi mất sớm, thân thể gầy yếu, ngoại trừ nhà chú và dì nơi tôi đi học, thì cũng không có người thân nào, tôi vẫn nhớ ngày trước họ chỉ cần nhìn thấy tôi thì đều gọi tôi là Nguyên Nguyên.

Tôi nghĩ Nguyên Nguyên chính là tên hồi nhỏ của tôi.

Từ hôm đó về sau, anh luôn gọi tôi là Nguyên Nguyên, cách gọi này đã ba năm. Nhưng ba năm này, tôi vẫn gọi anh là thầy.

Qua mấy ngày nữa là tôi sắp trưởng thành rồi, anh đã từng nói, sẽ vẫn chăm sóc cho đến khi tôi trưởng thành, tôi đoán cô gái có đính ước với anh cũng đã đợi rất lâu rồi, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ phải trả anh cho cô ấy.

Gần đây đề tài nói chuyện trong miệng mọi người đều đã thay đổi, luôn thảo luận xem ở đâu đang có chiến tranh, thôn nào làng nào đang bị người ta đánh gϊếŧ, dáng vẻ họ nói chuyện kỳ quái đến mức dọa người, đi trên đường đều khiến người ta cảm thấy không an tâm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui quan trọng nhất vẫn là trải qua ngày sinh nhật, sống cuộc đời của mình thật tốt.

Những ngày đó, anh cũng luôn không ở nhà, trường học gần đây không mở cửa, vì không biết mỗi ngày anh đi đâu, cho nên chỉ có thể ở nhà đợi anh trở về. Có mấy buổi sáng, tôi dậy sớm và gặp anh ở cửa nhà.

"Đêm qua thầy trở về lúc nào, sao em không biết."

"Tôi về từ rất sớm, em vẫn là trẻ con, nên ngủ sớm, không biết là bình thường, Nguyên Nguyên ngoan, về nhà trước đi." Anh xoa đầu tôi rồi lại đi mất.

Tôi nhìn anh đi xa dần, thực ra, tôi muốn anh không biết, mỗi đêm tôi đều đợi đến khi anh trở về mới đi ngủ, đêm qua anh rõ ràng không có về, mấy ngày trước tôi còn bám theo anh, nhưng anh cũng không phát hiện ra tôi. Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng tôi chỉ muốn anh sống một cuộc đời bình thường, cho dù không phải cùng với tôi.

Buổi tối ngày sinh nhật đó, anh đã mua rất nhiều đồ ăn, nói là muốn ăn mừng sinh nhật tôi, anh vẫn mặc bộ đồ tây màu trắng lần đầu gặp đó, những điều này đều là vì sinh nhật của tôi, tôi lẽ ra nên vui mừng.

Anh nói với tôi nếu như tôi ăn thật ngon thì sẽ nói với tôi một bí mật. Tôi nhìn anh hình như rất mong chờ, nên cũng ăn nhiều hơn một chút. Anh vừa ăn vừa nói sau khi trưởng thành phải học gì và trở thành người như thế nào.

Anh nói làm người phải rộng lượng, phải thiện thương, quan trọng nhất là phải dũng cảm, phải kiên cường, tuyệt đối không được tham sống sợ chết. Nhưng tôi phản bác lại anh, tôi nói người bình thường thì nên sống một cuộc đời yên ổn, anh có vẻ kinh ngạc trước lời phản bác của tôi, thực ra tôi chỉ muốn nói với anh, đừng xông vào nơi nguy hiểm.

Anh từng nói sinh nhật có thể ước nguyện, điều ước sẽ rất linh nghiệm, hơn nữa còn có ba điều ước. Tôi cảm thấy ba là quá nhiều rồi, bởi vì tôi chỉ một tâm nguyện, tôi hi vọng anh có một cuộc đời bình an.

Còn đang suy nghĩ, cửa nhà đã bị người ta đập điên cuồng.

Tôi ra mở cửa, không quen lắm, nhưng anh ta bảo chúng tôi chạy mau, có người tới gϊếŧ.

Tôi lập tức kéo anh dậy, muốn cùng anh chạy theo đám đông, nhưng anh lại buông tay tôi ra, chạy về hướng ngược lại, tôi gọi anh, nhưng xung quanh quá hỗn loạn, tôi chỉ đành chạy theo hướng ngược lại, nhưng chạy được nửa đường, tôi dường như nhìn thấy những người đó.

Tôi không nhìn rõ mặt của họ, vì đối với tôi nó là một thứ đen sì, tôi chưa từng nhìn thấy những thứ đó, tôi liền dừng lại tại chỗ, cho đến khi chân trái của tôi bị thương, tôi buộc phải ngồi xuống, tôi mới biết đây là người xấu.

Đột nhiên anh xuất hiện, rồi kéo tôi chạy, những người đó không chú ý đến chúng tôi, chúng tôi liền trốn trong một cái động nhỏ. Tôi thấy họ kéo rất nhiều người đến, tôi biết, đều là người trong thị trấn. Những người đó đang cười, tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng tôi thấy những người trong thị trấn, từng người một đang quỳ xuống, những người đang đứng không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy những lời cầu xin của họ.

Anh dùng tay bịt miệng tôi lại, bảo tôi nhất định không thể khóc thành tiếng, những người đó dường như chơi chưa đủ, mọi người lần lượt bị bắt lại, tôi nhìn thấy dì tôi trong số đó. Kể từ đêm hôm đó, tôi dường như không còn người thân nào trên đời này nữa.

Ngày hôm sau, chúng tôi vẫn không ra khỏi cái động đó, không biết có phải vì đêm qua chân bị thương, đầu óc tôi trở nên choáng váng, anh bảo tôi đừng ngủ nữa, nhất định không thể ngủ, nhưng tôi thật sự vô cùng mệt, nếu như đêm qua là một giấc mơ thì tốt biết bao, tôi không muốn bỏ lỡ ngày sinh nhật này.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn tỉnh dậy, chỉ là cái chân này cũng không thể giống như trước đây được nữa, mở mắt ra, người tôi nhìn thấy chính là những người mà anh đã gặp vào ngày tôi bám theo anh, chỉ là lần này mới nhìn rõ.

Trong số họ có vài người bằng tuổi tôi, còn có người nhỏ tuổi hơn tôi. Tôi vốn nghĩ rằng họ cũng là người bị thương giống như tôi, nhưng họ cười nói họ đang bảo vệ chúng tôi.

Một lũ nhóc sao có thể bảo vệ chúng tôi.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi muốn bảo anh rời đi cùng với tôi, nhưng anh hỏi tôi đi đâu, tôi nói: "Đi đâu thì đi, ở đây không bình yên đâu, chúng ta đổi một chỗ khác đi."

Nhưng anh vẫn muốn ở lại, anh nói nơi đây là nhà, nhưng tôi nhìn căn nhà đổ nát này, những người đang quỳ, có chỗ nào giống nhà chứ. Nhưng tôi nghĩ lời anh nói luôn đúng, tôi hình như vẫn luôn nghe lời anh, nghe đã thành thói quen mất rồi.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi ngủ không ngon giấc, tôi nằm mơ, trong mơ có một bức tường bao cao lớn, nhưng tôi có thể xuyên qua bức tường nhìn thấy thứ đen sì mà ngày hôm đó tôi đã thấy, cũng chính là thứ mà người ta gọi là súng, nòng súng hướng về phía tôi, tôi muốn bỏ chạy nhưng lại phát hiện chân đang bị xích lại.

Viên đạn xuyên qua bức tường, ghim vào ngực tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy, mới phát hiện bên ngoài đang náo loạn. Tôi đi ra ngoài, dường như giấc mơ đó đang tái diễn.

Bộ đồ tây của anh nhuốm máu.

Trong lúc hoang mang, tôi nhận lấy khẩu súng của anh.

Chỉ vẻn vẹn nửa ngày.

Lúc kết thúc, tôi vô cùng mệt, nhưng vẫn cầm lấy súng, bởi vì tôi biết thắng lợi này chỉ là tạm thời, thi thể phía trước đã chất thành núi, những người ở đó, có người vì ba mẹ nên phải đầu đội trời chân đạp đất, có người trong lòng có người con gái mình yêu, có người còn ôm lý tưởng to lớn.

Có những đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn tôi, chỉ là bây giờ tôi lại gọi chúng là lũ nhóc, chúng cũng sẽ không đáp lại tôi nữa.

Nhưng họ rõ ràng nên có một cuộc sống tốt đẹp. Không phải họ cũng là người bình thường sao. Tôi khóc nói với anh đây không phải là nhà, anh dùng bàn tay đang quấn băng xoa đầu tôi, bảo tôi đừng sợ.

Buổi tối anh nói với tôi, bọn anh phải đi rồi. Tôi vốn muốn đi theo anh, nhưng lại nhớ ra tôi bị tàn tật một chân, vẫn là không nên gây thêm phiền phức cho anh.

Giống như anh từng nói làm người phải rộng lượng, cho nên tôi nói: "Anh đi đi, em sẽ luôn ở đây đợi anh, cho đến khi anh thắng lợi, chúng ta đều chiến thắng."

Từ đó về sau, tôi cầm súng lên, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, còn anh đi ra ngoài, bảo vệ tất cả chúng tôi. Người duy nhất có chút đồng cảm với tôi là người hàng xóm của tôi. Con trai ông ấy cũng đi theo bọn anh, mỗi lần ông ấy nhắc đến con trai mình thì mặt mũi đều tràn đầy tự hào, ông ấy nói với tôi con trai ông ấy là đại anh hùng, đương nhiên, anh cũng vậy.

Mấy năm này, mỗi ngày tôi đều thích đi bộ trên con đường vào thị trấn. Trên đường đi, tôi có thể nhìn thấy những người trẻ tuổi mỉm cười bước ra khỏi thị trấn này, nhưng họ có quay trở về hay không, tôi cũng không biết. Dần dần, con đường đó càng ngày càng dài, càng ngày càng không nhìn thấy điểm tận cùng.

Sau này, từ phương xa truyền đến tin tức, nói bọn anh chiến thắng rồi. Tôi vô cùng vui mừng, từ sớm đã đứng bên đường ở cổng thị trấn đợi anh. Vì anh đã từng nói, chỉ cần chiến thắng thì anh sẽ trở về tìm tôi.

Nhưng tôi đợi rất lâu, trời cũng tối rồi nhưng vẫn không thấy anh đâu. Người duy nhất tôi nhận ra là con trai nhà hàng xóm, cậu ấy trở về chỉ có đúng một tấm áo.

Lại đợi thêm mấy ngày, quân đội đều phải đi rồi, tôi vẫn chưa đợi được anh, mỗi ngày tôi đều đến nơi ở của họ để xem, có lẽ họ cũng thấy tôi phiền, nên họ nói với tôi chưa trở về chính là đã chết rồi.

Tôi không tin, tôi nghĩ họ có lẽ không biết anh giỏi thế nào, anh từng du học nước ngoài, anh sẽ không chết.

Nghe mọi người trên phố nói, mấy ngày nữa lại có một quân đội khác đến, nói không chừng anh ở đó, nếu như vẫn không có tin tức, vậy tôi sẽ tiếp tục đợi.

Không lâu sau, phương xa lại truyền đến tin tức chiến tranh, dường như nó vẫn chưa dừng lại, người trong thị trấn càng ngày càng ít, người chúng tôi quen biết cũng càng ngày càng ít. Mấy ngày trước, chúng tôi không còn hàng xóm nữa. Mấy năm này luôn có thể nghe thấy ông ấy ban ngày nói chuyện, ban đêm lại khóc, có lẽ những ngày tháng về sau sẽ không nghe thấy nữa. Thầy, anh yên tâm, em không khóc, những năm này em chưa từng khóc một lần, chỉ là sau này em sẽ không thể đến con đường đó đón anh nữa, em ngồi trước cửa nhà, còn mang cái ghế băng nhỏ ra để ngồi đợi anh trở về.

"Thầy."

"..."

Không biết những lời người già nói có thật không, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng. Trong cơn mê, tôi quay trở lại thị trấn nhỏ, hình như đã là mùa xuân, tôi nhìn thấy rất nhiều bươm bướm, gió xuân thổi qua, hoa nhài đông nở rộ khắp ngọn núi. Tôi nghe thấy người trong thị trấn lại bàn tán, về người thầy từng du học nước ngoài và cô gái đã đính ước lúc nhỏ. Còn anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, mặc bộ đồ tây màu trắng, nắm lấy tay tôi, mỉm cười nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó với tôi.

Nhưng tôi đợi anh lâu quá.

Thầy, em hơi buồn ngủ rồi, đợi em tỉnh dậy lại cùng anh nói chuyện nhé.

- END -

Lương Chúc là viết tắt của Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài.