Chương 4

16.

Kết hôn gần một năm, tôi và Lâm Viễn cứ như vậy mà không mặn không nhạt duy trì cuộc hôn nhân này.

Tôi che giấu tâm tư nhỏ của mình, làm tốt bổn phận của Lâm phu nhân.

Muốn nói có cái gì không giống.

Chính là anh sẽ ngẫu nhiên ăn đồ ăn tôi nấu, không khen, nhưng cũng chưa từng ghét bỏ.

Tôi đã quen với việc ngủ ở phía bên trong.

Nửa đêm khi Lâm Viễn ngủ say, anh sẽ vòng tay qua eo tôi, mỗi lần vào lúc này, tôi không dám cử động, dùng ánh trăng nhìn kĩ khuôn mặt của anh.

Đồ vật ở trong nhà tôi, cũng dần dần nhiều lên

Mọi thứ dường như đang trở nên tốt hơn.

17.

Nhưng chỉ có tôi cho rằng mọi thứ trở nên tốt hơn.

Công ty của cha dượng không duy trì nổi nữa, ông ta chọn một người tôi không thể nào từ chối để tới khuyên tôi.

“Nhiên Nhiên, mẹ cũng không có cách nào.”

Mẹ tôi khóc đến trên mặt tràn đầy nước mắt.

Tống Khải Phong đánh quân bài này thật sự rất tốt, mẹ tôi vĩnh viễn là điều có thể uy hϊếp tôi.

Vì thế sự yên bình ngoài mặt của tôi và Lâm Viễn bị phá vỡ.

“An Nhiên, tôi còn cho là cô còn có thể tiếp tục giả vờ?”

“Nhanh như vậy đã không giả vờ nổi nữa?”

Lòng tự tôn của tôi bị giẫm trên đất.

“Xin anh.”

“Em đồng ý ly hôn, chỉ cần anh giúp em.”

Trong mắt Lâm Viễn hiện lên một tia chua xót, ngay sau đó là sự khinh thường.

“Cô cảm thấy bà nội sẽ đồng ý à?”

Anh kiêu ngạo nhìn tôi.

“Tôi sẽ giúp cô.”

“Nhưng An Nhiên, tình cảm lúc nhỏ của chúng ta cũng chỉ đến đây thôi.”

Nói xong anh đóng sầm cửa bỏ đi.

Thật tốt, hóa ra chúng tôi vẫn có có tình cảm khi còn nhỏ.

Tôi tự an ủi mình, nhưng không hiểu sao lại chỉ cảm thấy buồn nôn.

Thậm chí còn chưa đợi tôi vào được nhà vệ sinh, dưới đất đã là một mảnh hỗn độn.

18.

Liên tiếp vài ngày Lâm Viễn cũng không trở về, tôi không ngờ lần gặp lại anh lại là ở trong một buổi tiệc tối.

Khi đó, một bộ phim ăn khách đang mở tiệc ăn mừng, tôi làm nữ bốn cũng phải tới.

Không ngờ tới lại có việc ngoài ý muốn phát sinh, chuông báo cháy vang lên.

Khói dày đặc bao trùm không gian, hiện trường dần trở nên mất khống chế, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân hoảng loạn làm tôi bị mất phương hướng.

Khói dày xộc vào mũi làm tôi ngạt thở.

Tôi muốn chạy, nhưng toàn thân đột nhiên đau đến mức nhấc chân không nổi, xương cốt như muốn rụng ra.

Lúc này tôi nhìn thấy Lâm Viễn.

Đứng cách tôi hai mét.

“Lâm Viễn”

Tôi dùng hết sức lực toàn thân gọi anh.

Anh dường như không nghe thấy, cúi xuống bế một cô gái khác lên.

Tất cả sự bất thường đột nhiên trở nên rõ ràng.

Cô gái kia là nữ chính.

Gọi là Trương Tâm.

Tôi liền nghĩ tới Tâm Tâm trong miệng anh vào buổi tối hôm đó.

19.

Tôi biết mình không có tư cách ghen, đám cưới này anh vốn dĩ không tình nguyện.

Nhưng tôi không thể kìm lòng, một tiếng lại một tiếng

“Lâm Viễn…

“Lâm Viễn…”

Anh dường như nghe thấy, quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái

Nhưng động tác không có dừng lại, anh ôm Trương Tâm trong ngực từng bước một đi về phía lối thoát hiểm.

Nhìn đi

Tôi nói rồi, vợ là danh xưng vô dụng nhất.

20.

Hô hấp của tôi có chút trì trệ, trên người càng lúc càng đau, suýt chút nữa không chịu nổi ngã quỵ trên mặt đất.

“Đồ ngu ngốc này, không biết chạy à?”

Trong làn khói, tôi còn cho rằng Lâm Viễn đã quay lại, giống như khi còn nhỏ, tôi đi sau lưng anh, mặc dù anh không thích, nhưng anh vẫn sẽ quay đầu nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn lên… không phải anh.

Khuôn mặt trước mắt tôi có chút quen thuộc, nhưng không phải anh.

“Tống Hạo….sao mày ở đây?”

Giọng nói của nó vẫn mang theo ý ghét bỏ. “Thật xẻo, đúng là thiếu nợ chị rồi.”

Nó cúi xuống.

“Lên đi.”

Tôi chật vật leo lên lưng Tống Hạo.