Chương 1: Phần thứ nhất

01.

Sự cố đáng buồn này diễn ra cách đây một tiếng…

Năm hết Tết đến rồi, tôi chỉ muốn đốt chút pháo cho vui thôi.

Không ngờ là lửa còn chưa mồi xong mà đã bị người ta hốt rồi.

Người bắt tôi là một anh cảnh sát đẹp trai, nếu như anh ta mà xấu thì tôi đã không bị sắc đẹp mê hoặc đến mức quên cả việc bỏ chạy.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều do du͙© vọиɠ gây ra…

“Tôi đang hỏi cô đó, sao cô không trả lời.”

Những ngón tay của anh cảnh sát đẹp trai đang gõ nhịp nhàng trên bàn, nhìn thẳng vào tôi bằng một đôi mắt đen láy khiến người ta rung động.

“À à…tôi đây.”

“Cô có biết làm như vậy thì hậu quả là gì không?”

Tôi nuốt nước bọt và hỏi trong lo lắng: “Hậu…hậu quả là gì?”

Anh ấy dựa lưng vào ghế, uể oải nhìn tôi: “Việc đốt pháo hay đốt các chất gây cháy nổ, gây nguy hiểm và mất an toàn nơi công cộng sẽ bị phạt tiền từ 100 đến 500 nhân dân tệ.”

Tôi vỗ ngực mừng rỡ.

Vẫn may, vẫn may, tiền phạt không nhiều.

Anh đổi tư thế, chậm rãi nói: “Nếu cấu thành tội gây mất an toàn nơi công cộng thì sẽ bị tạm giam hành chính 15 ngày, còn nếu xét thấy tình tiết nghiêm trọng thì còn phải chịu truy cứu trách nhiệm hình sự.”

Mẹ ơi…

Tôi sợ đến mức hai chân run rẩy suýt chút nữa là quỳ rạp xuống.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, cầu xin tha thứ: “Anh đẹp trai, em biết sai rồi, anh tha cho em lần này đi, em không dám nữa đâu.”

Đôi mắt của viên cảnh sát đẹp trai rơi xuống tay tôi, chiếc vòng tay tôi đã đeo từ khi còn nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ.

Ánh mắt của anh dừng ở trên đó, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.

Tôi thừa thắng xông lên: “Anh xem này, tôi chưa kịp châm lửa mà. Nhờ có anh kịp thời xuất hiện, ngăn tôi phạm sai lầm. Anh cho tôi thêm một cơ hội để sửa sai đi.”

Có lẽ thái độ nhận lỗi của tôi cũng thành khẩn nên anh cảnh sát đẹp trai cũng không làm khó tôi nữa.

Tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi nên chuẩn bị rời đi thì lại bị anh ngăn lại.

“Chờ một chút đã, tiền phạt còn chưa nộp.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, cười ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi suýt quên mất, bao nhiêu tiền ấy nhỉ?”

“499 tệ, trả tiền mặt.”

Tôi nghiến răng.

Không phải tiền phạt là 500 tệ à, hay vì thấy tôi xinh nên giảm 1 tệ?

Đợi chút, giờ tôi mới để ý lời anh ấy nói.

“Anh đẹp trai, tôi không có tiền mặt ở đây, chuyển qua thanh toán WeChat được không?” Ví tiền của tôi còn nhẵn hơn cả mặt tôi nữa, lấy đâu ra tiền mặt.

“Sở Cảnh sát không có mã QR thanh toán tiền phạt, chỉ nhận tiền mặt.”

“À…vậy tôi quét mã nhờ thanh toán có được không?”

Tôi nhìn anh ấy, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: “Tôi chuyển tiền cho anh, anh đóng phạt giúp tôi nhé?”

Anh nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi van xin anh ấy một cách đáng thương: “Làm ơn đi mà, làm ơn đi.”

Anh ấy có vẻ thỏa hiệp rồi đưa mã QR cho tôi.

Quét mã xong tôi mới phát hiện đây là mã QR kết bạn trên WeChat!

Cơ hội không xuất hiện lần thứ hai!!!

Tôi bí mật ấn kết bạn với anh sau đó nói: “Tôi đã kết bạn với anh rồi, anh đồng ý kết bạn rồi tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh nhé.”

Quả nhiên anh ấy nghe xong thì đứng hình mất một lúc rồi nhìn vào điện thoại của mình.

Thấy tình hình không ổn, tôi bắt đầu thúc giục: “Anh đẹp trai nhanh cái tay lên đi, tôi còn có việc phải về nhà gấp.”

Nghe tôi nói vậy, anh ấy đã chấp nhận yêu cầu kết bạn trên Wechat của tôi.

Tôi thực sự ngưỡng mộ trí thông minh của mình.

Sau khi kết bạn với anh ấy xong thì tôi nhanh chóng chuyển tiền cho anh.

“Anh đẹp trai ơi, tôi chuyển tiền cho anh rồi đấy, anh kiểm tra lại đi nhé, tôi về đây.”

Tôi nhanh chân lủi đi luôn, sợ anh phát hiện ra, nhưng không ngờ phía sau lại truyền đến một câu nói.

02.

“Tần Cú*, sao mã QR thanh toán tiền phạt lại rơi xuống đất thế?” Một viên cảnh sát khác nhặt mã QR lên và hỏi.

*竘: Cú, có nghĩa là cao lớn mạnh mẽ - Trích theo Hán Việt Tân Từ Điển của Nguyễn Quốc Hùng.

“Thế à, tôi không biết.” Tần Cú nhìn xuống điện thoại và khẽ cười.

“Ai đây? Trông xinh xắn quá.” Viên cảnh sát chỉ vào tôi và hỏi.

Tôi nghe thấy giọng của anh cảnh sát tên Tần Cú nói: “Hết việc để làm rồi hả? Mau đi làm việc đi.”

Sau khi về nhà, tôi thấy mình thật bất thường, trong đầu cứ nghĩ đến anh cảnh sát đẹp trai.

Lúc này điện thoại reo chuông, là thông báo hoàn tiền của WeChat.

Tôi do dự một giây rồi gửi tin nhắn cho anh cảnh sát đẹp trai.

“Anh đẹp trai, sao anh lại không nhận tiền?”

Vài giây sau tin nhắn trả lời được gửi đến.

“Sở Cảnh sát có quy định, không đóng phạt thay được, ngày mai cô tự đến sở Cảnh sát đóng phạt đi.”

“Được, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”

Tôi lộn ngược một vòng.

Hừm, đẹp lắm, đúng là chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ bị tôi mê hoặc.

Được rồi, tôi thừa nhận mặt tôi cũng hơi dày, nhưng đó là sự thật mà ha ha ha…

Khi đến sở Cảnh sát, tôi thấy anh cảnh sát đẹp trai đang mắng ai đó với vẻ mặt rất nghiêm túc, trông rất tức giận.

Sau khi anh ấy nhìn thấy tôi thì đột nhiên anh sững người mất một giây, vẻ mặt cũng bớt dữ tợn hơn.

Anh ấy nói với đồng nghiệp vài câu rồi gọi tôi: “Đến đây.”

Tôi gật đầu lia lịa, nói thật thì tôi cũng có chút sợ anh ấy.

Tôi lấy tiền từ trong túi ra và hỏi: “Tôi nộp tiền ở đâu đây?”

Anh liếc nhìn ra cửa sổ và nói với tôi : “Cô đến muộn quá, bọn họ vừa mới tan sở đi về rồi.”

“Hả? Thế tôi làm gì bây giờ?”

“Chỉ đành quay lại vào ngày mai thôi.”

Tôi chán nản cúi đầu xuống.

Giọng nói của anh cảnh sát đẹp trai từ trên đầu tôi vang lên: “Tôi muốn hỏi cô một số chi tiết về vụ án, đợi tôi một chút.”

Sau khi anh cảnh sát đẹp trai rời đi, tôi có chút lo lắng, chẳng qua là cố ý đốt pháo mà thôi, không phải anh ấy định bắt tôi bỏ tù đó chứ?

Lúc này, một viên cảnh sát chỉ về hướng anh cảnh sát đẹp trai rời đi, hỏi tôi: “Người đẹp ơi, cô và Tần Cú có quan hệ gì thế? Bình thường cậu ấy lạnh lùng lắm, các cô gái theo đuổi cậu ấy đều xếp thành hàng…”

“Này này…” Viên cảnh sát đó còn chưa nói xong, Tần Cú đã túm cổ áo kéo anh ta lại.

“Không phải anh nói mình rất bận à?”

Tôi không biết có phải mình có phải bị ảo giác không mà tôi cảm thấy Tần Cú không được tự nhiên.

Viên cảnh sát lườm anh một cái: “Tần Cú, tôi là lãnh đạo của cậu, cậu có thể cho tôi chút mặt mũi không đây?”

Tần Cú mặt không chút cảm xúc nhìn anh ta, anh ta ấp a ấp úng một lúc rồi chuồn đi.

Hơi thở lạnh lẽo trên người Tần Cú quá nặng nề, tôi ngồi ở ghế lái phụ cảm thấy hơi bất an.

“Hai người nói chuyện gì thế?”

Tôi liếc nhìn anh, khẽ trả lời: “Anh ta hỏi tôi và anh có quan hệ gì?”

“Thế cô trả lời như thế nào?”

“Chưa kịp trả lời thì anh đã bước đến rồi.”

Anh nhìn tôi với ánh mắt rực lửa: “Vậy thì tốt.”

Tôi giơ tay: “Nhân dân tuyệt đối không được sách nhiễu cán bộ, công chức của nhân dân!” Ham muốn sắc đẹp lại càng không được.

Anh ấy có vẻ thích thú với phản ứng của tôi.

03.

Ôi mẹ ơi!

Bị anh ấy nhìn như thế làm tim tôi lỡ mất một nhịp.

Anh nhìn tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được trong vẻ mặt thờ ơ của anh hình như cũng có chút dịu dàng.

“Anh…” Lời còn chưa nói hết thì đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.

Tần Cú tập trung lái xe, không hề để ý đến tôi, nhưng bầu không khí trong xe cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi đến nơi, tôi nhận ra đây là một nhà hàng.

Tần Cú đưa thực đơn cho tôi: “Muốn gọi gì thì gọi.”

Tôi nghi ngờ hỏi anh: “Không phải anh nói có chuyện muốn hỏi tôi sao?”

“Tôi mới tan sở, còn chưa ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi.”

Trong lúc chờ đồ ăn, tôi nhìn Tần Cú, phát hiện anh ấy càng nhìn càng thấy đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, cả người chính trực, khí chất ngời ngời.

Anh ấy đột nhiên ngước mắt lên và bắt gặp mắt của tôi, trong mắt hiện lên nụ cười: “Cô đang nhìn gì vậy?"”

Tôi ngượng ngùng đỏ mặt: "Không... em có nhìn thấy gì đâu."

Tôi cầm cốc nước lên uống nước, cố giấu vẻ ngượng ngùng nhưng lại bị sặc.

“Khụ khụ khụ. . .”

“Uống từ từ thôi.” Tần Cú đưa khăn giấy cho tôi.

Tôi vội vàng nhận lấy nhưng lại càng ho dữ dội hơn, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, chần chừ một lúc rồi đi qua vỗ lưng tôi.

“Cô không sao chứ?”

Trời ơi, giọng của anh ấy sao mà hay thế!

“Không, không sao... khụ khụ khụ.”

Anh không còn cách nào khác đành phải vỗ một lần nữa, lúc tay anh chạm vào lưng tôi, dường như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể làm tôi tê tái.

Tim tôi đập loạn xạ, tôi vẫy tay với anh: “Tôi, tôi không sao…”

Nếu anh ấy mà dịu dàng thêm chút nữa là tôi chết trong vòng tay của anh ấy luôn mất!

Thấy tôi ngừng ho, anh nói: “Nhích vào chút đi.”

Tôi đỏ mặt, vội vàng ngồi vào bên trong sô pha, liền thấy Tần Cú ngồi xuống.

Hai người ngồi rất gần nhau, tôi được hời rồi!

Tôi mừng thầm, mỗi khi Tần Cú gắp rau ở phía trong, anh ấy luôn bị ép phải cọ vào cánh tay tôi. Thật ra, đó là kết quả của việc tôi cố tình cọ xát với anh ấy.

Lúc này, thậm chí tên con của hai chúng tôi, tôi cũng đã nghĩ xong hết cả rồi.

Tần Cú rất ân cần, còn giúp tôi gắp rau, khói từ nồi lẩu bốc lên, không ngờ lại có không khí lãng mạn.

Tôi chợt có ảo tưởng rằng chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu.

Sau khi ăn xong, Tần Cú đưa tôi về nhà rồi rời đi, hình như có chuyện gấp.

Ngày hôm sau, tôi đến sở Cảnh sát để nộp tiền, nhưng được trả lời rằng không có biên bản phạt nào cả.

Tôi nhìn thấy mã QR thanh toán nộp phạt trên bàn và lập tức hiểu ra.

Chẳng lẽ đêm đó Tần Cú thấy tôi đáng thương như vậy cho nên cố ý giơ cao đánh khẽ cho tôi à?

He he, anh bạn, lòng tốt của anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.

Tôi tìm khắp sở Cảnh sát, nhưng không thấy Tần Cú đâu.

Sau khi hỏi cảnh sát ở đó, tôi mới biết Tần Cú được tỉnh cử đi công tác, tâm trạng của tôi nhất thời không tốt nổi.

04.

Tôi muốn nhắn cho anh ấy một tin, nhưng lại sợ làm phiền anh ấy đang làm việc.

Có rồi!

Tôi đăng một bài trên vòng bạn bè, để chế độ chỉ một mình anh ấy mới có thể xem được.

“Người quản giáo tôi đang không ở đây, muốn đốt pháo quá làm sao đây?”

Tôi đính kèm một tấm hình tay cầm bật lửa chuẩn bị châm lửa.

Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Tần Cú.

“Đang làm gì thế?”

Cá cắn câu rồi!!!

Tôi cố ý không trả lời tin nhắn của anh ấy, năm phút sau yêu cầu gọi video của Tần Cú được gửi đến.

Tôi ấn đồng ý gọi video, khuôn mặt đẹp trai của Tần Cú xuất hiện trên điện thoại, anh ấy trông có chút tức giận.

“Lại chạy đi đốt pháo đấy à?”

“Làm gì có, công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật như tôi sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp đâu.”

“Thế vòng bạn bè đăng cái gì thế kia?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì bên phía Tần Cú đã truyền đến một giọng nữ.

Tôi kinh ngạc, tôi tức giận, không kìm được mà lớn tiếng hỏi anh: “Bên cạnh anh có phụ nữ sao?”

Anh ấy bị tiếng hét của tôi làm cho sững sờ, giây tiếp theo anh ấy che miệng cười to: “Là giọng nói từ TV.”

Để chứng minh sự trong sạch của mình nên Tần Cú đã bật camera sau và quay một vòng quanh phòng.

Trong phòng đúng là chỉ có mình anh, tôi xấu hổ: “À à TV à.”

Anh vẫn nhịn cười: “Mấy ngày nữa là tôi về rồi, cô đừng làm loạn nữa, không là tôi bắt cô đấy.”

Tôi vỗ ngực và nói: “Anh yên tâm, tôi ở nhà luôn nhớ kỹ lời dạy của anh.”

Tôi giơ điện thoại ra xa để anh nhìn rõ được quang cảnh xung quanh tôi.

Biểu cảm của anh có chút không tự nhiên, đỏ mặt quay sang bên cạnh: “Cô mặc đồ tử tế vào đã.”

Tôi không mặc áo ngực!!!

Tôi vội vàng để điện thoại sang một bên: “Tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”

Sau khi cúp máy, một lúc lâu sau tim tôi vẫn đập rất nhanh, tôi chưa thể bình tĩnh lại được.

Dường như tôi rất nhớ Tần Cú, thường một mình ngẩn ngơ, lúc nào cũng nghĩ về anh.

Một tuần sau tôi mới gặp lại Tần Cú.

Sau khi tan làm tôi đi vào một con hẻm, có hai tên say rượu bất ngờ lao ra và chặn tôi lại.

“Em gái ơi, em đi một mình à, có muốn đi chơi với mấy anh không?”

Tên say rượu đó vừa nói vừa định kéo tay tôi, tôi đang định đánh trả thì một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh hơn tôi một bước, bẻ ngoặt tay của tên say rượu đó.

05.

Là Tần Cú!

Một tên say rượu khác lao tới đánh Tần Cú nhưng đã bị anh tóm lấy và quật ngược ra đằng sau, ngã xuống đất.

Cả hai tên đều nằm trên đất mà gào thét.

Ánh mắt của Tần Cú lạnh lùng: “Còn không mau cút đi.”

Hai tên say rượu bò dậy rồi bỏ chạy thục mạng.

Tôi ngây người nhìn anh, đây chính là anh đẹp trai mà tổ quốc phát cho tôi đấy à? Đẹp trai quá!

Tần Cú quay sang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng: “Em không sao chứ?”

Tôi đang định lắc đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, không thể không bày trò một chút.

Tôi ôm lấy tay anh, làm nũng: “Em sợ lắm, sợ chết khϊếp luôn, may mà có anh.”

Thân thể Tần Cú cứng đờ, vẻ mặt có chút khó coi.

Ối! Diễn hơi lố rồi!

Lúc tôi định buông tay ra thì Tần Cú vô lưng tôi an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Á á á!!!

Anh ấy dịu dàng quá, tôi muốn đè anh ấy ra đây luôn.

Tôi sờ chân mình, tỏ ra đáng thương nhìn anh: “Chân em trẹo rồi, không đi nổi.”

Tần Cú bất đắc dĩ cười, ôm lấy tôi, mà lại còn là ôm kiểu công chúa.

Nhiệt độ cơ thể của anh ấy rất nóng, cơ bắp của anh ấy rất cứng, cảm giác an toàn ngập tràn.

Mặt tôi đỏ bừng, đây chính là cảm giác yêu đương.

Trong xe, Tần Cú giễu cợt hỏi tôi: “Anh cứu em rồi, em có muốn thể hiện một chút gì không?”

Tôi nhìn thẳng vào anh, buột miệng nói: “Em cống hiến thân mình!”

Tần Cú dừng một chút, sau đó sững sờ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Không khí đột nhiên ngại ngùng.

Tôi vội đổi lời: “Không…không, ý em là mời anh đi ăn tối.”

Tần Cú nở nụ cười, mí mắt nhuốm vẻ vui mừng: “Được.”