Chương 27

"Ca!"

*Cốc, cốc, cốc!*

"Ca! Anh mở cửa đi!" Gary hung hăng gõ cửa nhưng vị chủ nhân lại không có chút động tĩnh nào.

"Ca!" Gary lại vươn tay định gõ cửa.

*Kít...* Cửa mở ra.

"Ồn ào quá." Vương Nhất Bác không đi dép, vừa mở cửa liền đi thẳng vào nhà.

Nhìn chằm chằm cửa nhà vừa mở, Gary chần chừ một chút.

"Đây là... bãi rác sao...?" Gary vừa đi vừa đá rác.

"Ngại bẩn thì đi đi." Vương Nhất Bác đột nhiên nằm vật xuống giường, trùm chăn kín mít.

"Mấy ngày nay anh làm gì vậy, không trả lời điện thoại của em, làm em lo muốn chết!" Gary miễn cưỡng tìm được một cái ghế coi như là sạch.

"Điện thoại à..." Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhìn ngó một chút, thấy bên trong bình rượu trên quầy bar làm bằng kính là chiếc điện thoại đang trôi nổi, "Ừm... bảo sao tìm không thấy."

"..." Gary nhìn chiếc điện thoại bị ngâm rượu đã mấy ngày, "Ca, anh thất tình đấy à?"

"Xùy... Có cái mông!" Vương Nhất Bác lại một lần nữa nằm vật xuống giường, "Chưa từng yêu đương thì thất tình kiểu gì?"

"Lần trước em gặp anh... còn cùng chị dâu..." Gary nói.

"..." Vương Nhất Bác dùng sức nhắm chặt mắt không nói gì.

"Anh với Tiêu C..."

"Đừng nhắc đến anh ta!" Vương Nhất Bác vừa nghe đến chữ Tiêu liền cầm gối ném Gary.

"..." Gary bắt lấy chiếc gối đang bay tới, "Được, được, được... Nhưng anh cũng không thể nào cứ như vậy mãi được. Cô gái kia không phải giống chị Đồng Đồng như đúc sao? Anh không theo đuổi chị ta sao?"

"Không phải là giống nhau như đúc, chỉ là dáng dấp giống thôi." Vương Nhất Bác ngồi dậy, cau mày.

Gary gật gật đầu.

Y có thể nhìn thấu tâm tư người phụ nữ kia.

Thì đương nhiên Vương Nhất Bác cũng có thể.

Tiêu Chiến có quyền có thế, Vương Nhất Bác cùng lắm chỉ là một tiểu minh tinh sức trẻ dồi dào, cô ta chướng mắt Vương Nhất Bác cũng phải.

Hai người đều là những lão hồ ly sống hơn một ngàn năm, có một số việc chỉ cần hiểu mà không cần nói.

"Ha..." Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn lên trần nhà, "Ừm, hay thử xem nhỉ, chí ít thì cũng có cái mặt..."

"Đi, đi mua một bộ quần áo chuẩn bị hẹn hò nào!" Gary hưng phấn đi đến cạnh tủ quần áo, giúp Vương Nhất Bác dựng người dậy, "Em giúp anh thu dọn chỗ này một chút. Uổng cho một ma cà rồng như anh lại ở một nơi như thế này."

Nhìn nhìn căn phòng lộn xộn, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, gật đầu.

Nhìn Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm.

Gary cong miệng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tiêu Chiến hai dòng tin nhắn.

Đối phương lập tức trả lời.

Gary lại cong miệng.

Y còn lâu mới nhìn đến loại nữ nhân tầm thường kia.

Đẩy ca của y đi hẹn hò với loại người như vậy có khác nào xem ca của y như một tên phế vật.

Nhưng nếu bàn về người yêu thì Tiêu Chiến đương nhiên xứng với ca của y hơn.

Chí ít thì... Tiêu Chiến vui vẻ hơn thì Viễn Thần ca ca của y cũng đỡ khổ hơn.

Đối phương đã đồng ý lời mời của Vương Nhất Bác.

Nhìn nữ nhân cách đó không xa đang đi tới.

Gary vỗ vai Vương Nhất Bác.

"Ca, vậy em sang bên kia chờ anh, chức anh hẹn hò thành công nhé!" Gary cười cười đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác thật ra cũng không muốn đi cho lắm.

Nhưng nhìn gương mặt mình say đắm đi tới gần.

Vương Nhất Bác vẫn nhịn không được động tâm hồi.

"Đã lâu không gặp, Nhất Bác." Lầm Y Đồng cười đi tới, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt lại trôi dạt về phía sau lưng cậu.

"Ừm, dạo này hơi bận, ngồi đi." Vương Nhất Bác đưa tay làm dấu mời.

"Được." Lâm Y Đồng cười khanh khách ngồi vào phía đối diện.

"Cậu hẹn tôi ra đây là để nhìn cái này?" Tiêu Chiến ở trên lầu hai nhìn đăm đăm Vương Nhất Bác phía dưới, nói với Gary.

"Nhìn thấy tấm hình liền bị dọa đúng không?" Gary cười uống một ngụm cà phê, rút điện thoại ra, trên màn hình chính là giao diện Wechat với Tiêu Chiến.

Y gửi cho Tiêu Chiến tấm ảnh Vương Nhất Bác kết hôn cùng "Lâm Y Đồng", ảnh chụp mang phong cách cổ xưa, Vương Nhất Bác cười rất vui vẻ, mặc cổ phục cũng rất đẹp trai, nhưng nhìn sang nữ nhân chướng mắt bên cạnh thoạt nhìn vô cùng ôn nhu làm cho người ta không thể nào chán ghét.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Chiến bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đang âm thầm nghiến chặt răng, hắn đánh chết cũng không hề nghĩ tới việc Vương Nhất Bác nhanh như vậy đã kết hôn cùng Lâm Y Đồng.

"Đừng giận mà." Gary đặt tách cà phê trong tay xuống, "Đây không phải là ảnh chụp, là em vẽ đó."

"..."

"Đây cũng không phải là Lâm Y Đồng, mà là chị dâu Đồng Đồng." Gary nhìn nữ nhân trong điện thoại di động, "Chị ấy rất đẹp, đúng không?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút nhưng không hề phủ nhận. Tuy là cùng một khuôn mặt nhưng Lâm Y Đồng dưới kia còn lâu mới sánh bằng nữ nhân ôn nhu trong hình.

"Đây là lúc ca cùng chị dâu kết hôn. Em bình thường vẫn hay vẽ, sợ một ngày nào đó sẽ quên mất." Gary lại nhìn vào nữ nhân trong ảnh, "Lúc đó... đã là mấy trăm năm trước rồi, chị dâu là một người phụ nữ phương đông vô cùng ôn nhu..."

"..." Tiêu Chiến đã hiểu một chút.

"Ca..." Gary nhìn về phía hai người phía dưới, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Ca... rất yêu chị dâu, anh đừng nhìn thấy bộ dạng lúc nào cũng muốn ăn đòn của ca mà hiểu lầm, anh ấy trước đây cũng rất dịu dàng."

Nói xong, Gary khẽ cười một cái, tựa như đang nghĩ về một điều gì đó.

"Ma cà rồng bọn em một khi đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi. Cho nên, ca đã chọn chị dâu liền móc hết cả trái tim ra đối đãi, thế nhưng dù gì chị ấy cũng là phụ nữ... chị ấy không dám, không dám trở nên bất tử, ca tôn trọng quyết định của chị ấy, nhưng em và ca vẫn mãi mãi là một bộ dạng thiếu niên trẻ trung... còn chị dâu lại ngày một già hơn..."

Gary vụиɠ ŧяộʍ quẹt mắt một cái.

"Chị dâu già đi theo lẽ thường, cho dù như thế thì chị ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy..." Gary lại nhẹ nhàng cười cười, "Sau khi chị dâu mất, ca liền chìm vào giấc ngủ sâu, em đã từng khuyên nhưng không có tác dụng, vì vậy em đã rời đi nước ngoài. Một giấc ngủ này của ca kéo dài tận mấy trăm năm, lần này tỉnh lại dường như đã thay đổi hoàn toàn, những chuyện trước kia... nói rằng đã quên cũng khác biệt lắm, em cũng không hỏi đến nữa."

"Nhưng người này không phải cô ấy." Tiêu Chiến lên tiếng.

Ánh mắt Gary chuyển từ người Vương Nhất Bác lên người Tiêu Chiến, "Ai mà không biết cơ chứ?"

"Vậy..." Tiêu Chiến cũng không biết hắn định nói cái gì.

"Chiến ca, anh cảm thấy nếu như chị ta không xuất hiện, ca sẽ ở bên anh sao?"

"..." Tiêu Chiến nghẹn giọng.

"Sẽ không đâu, trong lòng ca chỉ có chị dâu thôi." Gary nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Hay nói rằng trong năm năm qua, anh ở trong lòng anh ấy chỉ giống như những bạn giường trước kia."

Bàn tay Tiêu Chiến đặt dưới bàn siết chặt lại.

"Anh ấy cũng không có nghĩa vụ phải yêu anh, không phải sao? Hai người là anh tình tôi nguyện, vô cùng bình đẳng. Hơn nữa em tin rằng anh ấy rất thẳng thắn, vô tư, chắc chắn không hề lừa gạt tình cảm của anh chứ?"

"Không..."

"Vậy anh cảm thấy anh ấy sẽ yêu chị ta sao?" Gary lại nhìn về phía hai người phía dưới, Vương Nhất Bác rất tập trung vào cuộc trò chuyện, nhưng không hề cười.

"Không biết nữa... chắc... sẽ..." đi...

"Sẽ không đâu." Gary nhẹ nhàng ngắt lời Tiêu Chiến, đáy mắt mang ý cười nhìn hắn, "Tin em đi, tuyệt đối sẽ không. Chị dâu không thể nào bị thay thế, chị ta tới thật đúng lúc, hi vọng... có thể giúp anh ấy sớm ngày vượt qua."

Tiêu Chiến chua chát cười.

"Nếu như chị ta không thể làm cho Vương Nhất Bác động tâm, vậy ai có thể chứ... Anh cậu... thật sự giống một khối băng di động..."

"Thật sao..." Gary ngơ ngác nhìn chằm chằm người phía dưới.

Hai người trầm mặc một hồi.

Gary bỗng nhiên cười lên nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Hơn một ngàn năm, em chỉ nhàn thấy khối băng này của ca tan chảy đúng hai lần. Một lần là mấy trăm năm trước, mỗi khi chị dâu cười."

"Còn có một lần... Là trong mấy năm nay mỗi khi ca cãi nhau với anh." Gary chống cằm nhìn Tiêu Chiến, đáy mắt mang ý cười.

"..." Nụ cười gượng gạo trên mặt Tiêu Chiến dần biến mất.

"Chiến ca, anh quả thật rất thần kì. Anh có thể dễ dàng làm anh ấy tức giận muốn chết đi được." Gary nhấp một ngụm cà phê, "Anh phải biết, anh ấy và em giống nhau."

"Đối với những người mà bọn em chán ghét, bọn em sẽ lựa chọn bỏ qua, không phải cãi nhau, anh là người đầu tiên có thể khiến ca tức đến muốn điên người mà em gặp."

"Cậu... có ý gì..." Tiêu Chiến có chút ngu ngơ.

"Uầy, hai tên ngốc..." Gary hừ nhẹ một cái, "Nếu như anh không làm được, vậy thì anh ấy sẽ xác định cô đơn hết quãng đời còn lại! Anh hiểu ý của em chưa?"

"..." Tiêu Chiến nhìn về phía hai người ở dưới, hai người kia đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Anh nắm chắc cơ hội đi, em đi đây. Em hi vọng có một ngày sẽ được danh chính ngôn thuận gọi anh là ca. Chiến ca, bai ~" Gary khoát khoát tay, chạy xuống cầu thang, nhanh chóng chạy lại chỗ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn còn ngây ngốc ngồi một chỗ.

"Ca!" Gary một bước nhảy lên lưng Vương Nhất Bác, "Sao rồi? Hẹn hò thuận lợi không?"

"Xuống." Vương Nhất Bác không có tâm tình nói, "Không thuận lời, cô ấy cự tuyệt anh."

"Ôi... anh vậy mà thổ lộ á?"

"Ừm... anh không muốn lãng phí thời gian, nếu có thể bên nhau thì kết hôn, nếu không thể thì đoạn tuyệt, tiết kiệm thời gian." Vương Nhất Bác mở miệng.

"Làm gì có ai theo đuổi con gái như anh chứ, ai mà không bị anh dọa chạy mới lạ đó." Gary đi bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Cô ấy mãi sau mới cự tuyệt. Anh nói sẽ cho ấy thẻ tiết kiệm và sổ hộ khẩu. Cô ấy cũng không bị dọa chạy." Vương Nhất Bác bổ sung.

"... Sau đó thì sao..."

"Sau đó thì anh đột nhiên không có hứng thú, lại cự tuyệt cô ấy một lần nữa. Hòa nhau." Ngữ khí Vương Nhất Bác vô cùng bình thường.

"Cái này mà cũng muốn hòa nhau á..." Gary mở to mắt, cái ham muốn thắng bại chết tiệt...

"Ừm, vô vị." Vương Nhất Bác hai tay đút túi bỏ đi.

Gary nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nhất Bác.

Đã làm xong công tác tư tưởng cho tên đầu gỗ họ Tiêu.

Bây giờ sẽ đến lượt khối băng này!

"Ca!" Gary hai bước đuổi theo, "Ca, anh vẫn còn thích Đồng Đồng này sao?" ( này là nói đến Lâm Y Đồng)

"Vốn dĩ chưa từng thích qua, hoàn toàn không giống, chỉ là hình dạng này xác thực... có thích."

"Vậy anh vẫn còn thích Đồng Đồng sao?" Gary truy vấn. ( này là hỏi Đồng Đồng đã mất)

"..." Trong lòng Vương Nhất Bác run lên.

Từ khi bước ra cậu liền cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Bởi vì cậu phát hiện ra rằng lúc hướng đến gương mặt làm cậu nhớ thương kia nói ra lời cự tuyệt cũng không hề khó khăn.

Ngược lại, thời điểm nói ra lời cự tuyệt kia... trong lòng còn có chút thoải mái.

Lúc cô ta cúi đầu ăn cơm, Vương Nhất Bác cảm thấy không đẹp mắt, so sánh với Tiêu Chiến, hắn lại càng nhã nhặn hơn.

Mùi nước hoa trên người cô cũng không khiến Vương Nhất Bác động tâm, trong đầu Vương Nhất Bác toàn là hương vị thơm ngọt nơi cần cổ Tiêu Chiến.

Ngay cả khi cô ta cười với cậu, Vương Nhất Bác cũng không tìm lại được cảm giác rung động như mấy trăm năm trước, ngược lại...

Trong đầu còn không ngừng xuất hiện...

Hình ảnh con sói nào đó...

Đem máu mèo hoang và gà rừng cho cậu...

Lại bởi vì bị cậu quát một tiếng mà tổn thương...

Sẽ vì một câu nói thuận mồm của cậu...

Mà ở trước mặt đàn sói tỏ vẻ sùng bái...

Sẽ yên tâm mà đeo lên vòng trói buộc...

Sẽ... trao cả tính mạng cho cậu...

Không sai.

Vương Nhất Bác đứng ngốc tại chỗ.

Cậu thừa nhận...

Cậu hình như...

Đã thật sự yêu tên người sói kia rồi...

Các bạn tưởng đến đây là xong rồi ư, nô, còn ngược dài dài:))))))))))))))))

Suzie