Chương 4: Lời Lê Lê Nói Là Thật Sao?

Ông vốn không định đánh con bé thật, chỉ định làm dáng chút thôi, nhưng bây giờ đúng là ông muốn đánh con bé này một trận.

Nhưng ông lớn tuổi như vậy rồi, tay chân lẩm cẩm, đuổi không kịp một thanh niên trẻ tuổi chẳng phải cũng là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn sao?

Thế là ông hung tợn quát lên: “Con nói đi! Cha cũng muốn nghe xem con định giải thích cái gì!”

Hạ Lê lăn lộn từ nhỏ, cũng sớm bị cha đánh thành quen, đối với việc biến “giải thích” thành “tố cáo”, cô quen tới không thể quen hơn.

Tốc độ chạy trốn không chậm trễ chút nào, ngoài miệng nói rất có trật tự, thậm chí còn không thở gấp lấy một chút.

“Triệu Hải Ninh vừa há miệng đã đòi nuôi tình nhân, còn phải muốn con gả tới xong phải nhường nhịn tình nhân của anh ta.”

“Cho dù là nhà tư bản cũng không thể không biết xấu hổ, chẳng hề kiêng dè ái thϊếp diệt thê như vậy, anh ta càn rỡ như thế chẳng phải là đang làm vẻ đại tư bản thì là cái gì?”

“Cha, nếu cha vì con thật, tuyệt đối không thể để cho con gả tới gia đình như vậy được.”

“Chồng ái thϊếp diệt thê, còn mất hết lương tâm mà tìm tới tận cửa gây sự, mẹ chồng trợ trụ vi ngược, mất hết nhân tính, nếu con gả tới đó thật, nói không chừng ngày nào đó con sẽ như mấy người phụ nữ được gả tới đại hộ thời cổ đại, chết thế nào cũng không biết!”

Nếu không phải Triệu Hải Ninh làm việc quá khốn nạn, một người tâm cao khí ngạo như nguyên chủ đã không bị chọc tức chết ngay tại chỗ.

Cô cũng không phải loại con gái bị chọc giận chỉ biết tổn thương mình, không muốn cô được sống tốt thì các người cũng đừng mong tốt được!

Hạ Lê vừa nói ra lời này, bầu không khí lập tức an tĩnh, ngay cả Hạ Kiến Quốc cũng không đuổi theo con gái nữa.

Sắc mặt mỗi người ở đây đều hết sức khó coi.

Triệu Quốc Niên từ lúc vào nhà tới giờ vẫn luôn không lên tiếng cũng trầm mặt nhìn Triệu Hải Ninh, trong giọng nói mang theo vài phần áp bách.



“Lời Lê Lê nói là thật sao?”

Triệu Hải Ninh mím đôi môi mỏng, không nói lời nào, coi như cam chịu.

Nhớ tới buổi nói chuyện giữa Hạ Lê với anh ta lúc trước, anh ta nắm chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, ánh mắt kiên nghị.

“Cha, con với Lệ Lệ yêu nhau thật lòng, đúng là điều kiện gia đình cô ấy không xứng với nhà chúng ta, nhưng cô ấy mới là cô gái tốt, xin cha mẹ hãy thành toàn cho chúng con.”

Hạ Lê nghe được lời của đối phương lập tức vui vẻ, thiếu chút nữa đã trực tiếp vỗ tay khen ngợi anh ta.

Ở trước mặt cha vợ tương lai và cha ruột của mình lại dám nhắc tới chuyện muốn lấy một người phụ nữ khác, việc này đặt ở thời đại nào cũng có thể nổ tung.

Lời có thể khiến cả nhà cha vợ quần ẩu mình mà anh ta cũng dám nói ra, đúng là hảo hán!

Trong phòng, ngoại trừ Hạ Lê như đang xem kịch, những người còn lại sắc mặt đều khó coi không gì sánh no.

Triệu Quốc Niên bị con trai chọc giận tới cả người run run.

Hạ Lê không muốn mối hôn sự không đáng tin này, đương nhiên sẽ không thuận theo suy nghĩ nhân nhượng cho khỏi phiền của đám người Triệu gia.

Nhớ tới nguyên chủ đã bị chọc tức chết, cô không tát tên Triệu Hải Ninh này một bạt tai đúng là có lỗi với sự hi sinh vì tình yêu của anh ta.

Lúc này, Hạ Lê chỉ thẳng vào Triệu Hải Ninh, mắt trái viết chữ “đánh”, mắt phải viết chữ “hắn”, dùng giọng điệu tủi thân như đứa bé mẫu giáo tố cáo với cha mẹ mà nhìn Hạ Kiến Quốc.

“Cha! Cha xem! Anh ta thừa nhận rồi! Con không nói xạo! Anh ta bắt nạt con, cha mau đánh anh ta đi!!!”

Hạ Kiến Quốc: …