Chương 5: Đại Sự Cả Đời

Con không thấy tình huống hiện tại là như thế nào sao? Sao đứa bé này còn có thể như vậy?

Triệu Quốc Niên vốn đang bực bội, bị Hạ Lê đâm chọc một cái như vậy, lập tức cảm thấy tất cả mặt mũi đều bị mất sạch.

Ông ta vươn tay tát Triệu Hải Ninh một cái, hai mắt đỏ bừng lên, tức giận nói: “Thằng nghiệp chướng này! Mày chờ đó cho tao!”

Sau đó, ông ta xoay người, vẻ mặt áy náy nhìn về phía Hạ Kiến Quốc, nói:

“Lão Hạ, là nhà chúng tôi có lỗi với Lê Lê, hôn sự này hay là thôi đi. Những lời tôi đã nói lúc trước cũng coi như không tính.”

Khi nói lời này, trái tim Triệu Quốc Niên như rỉ máu. Tới mức này rồi, ông ta cũng biết mối hôn sự này không thể tiếp tục được.

Chỉ cầu Hạ gia có thể thả nước, không nên vì chuyện hôm nay mà tìm cớ tới gây sự với Hải Ninh.

Trước kia, tuy tính tình Hạ Lê không tốt, nhưng đầu óc lại không ra gì, chẳng hiểu sao hôm nay nó lại nhớ ra mà kéo lá cờ tư bản chủ nghĩa đến không biết?

Chẳng lẽ nó muốn hủy hoại Hải Ninh thật hay sao?

Lý Thúy Hương cũng vội vã mềm mỏng khuyên nhủ Lê Tú Lệ, viền mắt đỏ bừng lên: “Chị dâu, Tiểu Ninh nhà em không hiểu chuyện, về nhà em nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận.”

“Lê Lê nhà chúng ta tốt như vậy, chắc chắn có thể tìm được một mối hôn nhân tốt hơn, hi vọng nhà anh chị thiện tâm, đừng chấp nhặt với Tiểu Ninh.”

Hạ Lê thấy dáng vẻ tiểu nhân của Lý Thúy Hương lại trợn trắng mắt, nhỏ giọng lầu bầu:

“Đúng là không hiểu chuyện, nếu hiểu chuyện thật thì về nhà tự mà giải quyết, sao lại tới nhà người ta ầm ĩ?”

“Muốn cưới vợ còn muốn nuôi tiểu tam bên ngoài, một kẻ biết sai còn làm, đúng là chẳng ra gì, nên khóa kín anh ta trong nhà đi, đừng để anh ta ra ngoài tai họa người khác.”



“A!” Mới vừa dứt lời, lưng cô đã bị đánh một cái. Quay đầu nhìn thấy “cha ruột” đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Lê lập tức ngậm miệng.

Người Triệu gia cũng tự biết lỗi ở phía mình, cho dù bị Hạ Lê châm chọc tới đen mặt cũng chỉ có thể ôn tồn nhận lỗi với Hạ gia, rất sợ chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con trai mình.

Chờ khi đám người kia đi rồi, cả nhà mới ngồi xuống sofa, bầu không khí rất nặng nề áp lực.

Hạ Kiến Quốc nhìn Hạ Lê, bất đắc dĩ thở dài.

“Thà đắc tội quân tử cũng không nên đắc tội tiểu nhân, con kêu cha phải nói con thế nào mới tốt đây?”

Hạ Lê vùi đầu trong lòng Lê Tú Lệ, lơ đễnh hừ hừ: “Nếu không chẳng lẽ con phải ngậm bồ hòn gả tới đó hay sao?”

Hạ Kiến Quốc thấy dáng vẻ tinh ranh hệt côn đồ của con gái, lại giận không chỗ phát tiết, chỉ thẳng vào con gái cả giận nói:

“Chẳng lẽ con thấy xuống nông thôn sống thì tốt hơn sao? Con nói xem với tính tình của con, xuống nông thôn rồi sống kiểu nào được?”

“Người ta chửi con, người ta ném đá vào người con, con có thể nhịn được sao?”

Cô con gái này bị bọn họ nuông chiều sinh hư, hoàn toàn không biết thế giới đen tối thế nào.

Trong số những người xuống nông thôn, số người bị đánh chết cũng không ít, con bé được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được cực khổ như vậy?

Lê Tú Lệ thấy chồng tức giận, vội vã che chở con gái, ôm chặt cô con gái từ khi qua mười ba tuổi chưa từng làm nũng với bà như vậy vào ngực bảo vệ, còn bày ra vẻ mặt không đồng ý nhìn Hạ Kiến Quốc.

“Đúng là không thể gả cho Triệu gia được, phụ nữ kết hôn là đại sự cả đời, nếu chọn sai người chắc chắn sẽ hối hận một đời.”