Chương 6: Em Cảm Thấy Người Ưu Tú Như Triệu Hải Ninh Có Thể Lấy Em?

“Triệu Hải Ninh không phải lương phối, chẳng lẽ ông không thể nghĩ tới chuyện kiếm nhà khác cho con bé được ư?”

“Cho dù gia cảnh không tốt cũng không sao, chỉ cần làm người trong sạch là được.”

Hạ Kiến Quốc phát sầu thở dài: “Dựa vào tình huống của chúng ta lúc này, muốn tìm người trong sạch cũng không dễ như vậy.”

Hạ Lê không muốn kết hôn. Ở thời mạt thế, có vô số đàn ông muốn leo cao tới cô, cô đều không chấp nhận, sao hiện tại có thể tùy tiện tìm một người gả qua được?

Thế là cô lại cứng cổ phát biểu ý kiến: “Con không muốn gả cho ai hết, con muốn xuống nông thôn.”

Nhìn dáng vẻ cứng cổ của con gái, Hạ Kiến Quốc lại giận tới mức giơ tay lên muốn đánh người. Ngày xưa ông chỉ cần hơi nghiêm khắc nhìn con gái một chút, nó đã e sợ, sao hôm nay nó lại thiếu đánh tới thế?

“Ai muốn xuống nông thôn?”

“Em gái muốn xuống nông thôn?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, tiếng mở cửa gần như trùng khớp.

Anh cả mặc bộ quân trang màu ôliu, mắt to mày rậm, người đầy chính khí dẫn theo chị dâu mới vừa đón con về nhà, đã nghe được em gái nói em gái muốn xuống nông thôn, anh còn tưởng mình nghe lầm.

Anh hai tướng mạo nhã nhặn, đeo gọng kính viền vàng, mặc một bộ đồ tôn trung sơn màu xám ôm con trai năm tuổi đứng ở cửa, vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.

Em gái nhà bọn họ được nuông chiều từ bé, sao có thể nói ra mấy lời như đồng ý xuống nông thôn này được? Chẳng phải trước đây con bé vẫn luôn tránh còn không kịp sao?

Sao hiện tại lại có thể nói ra lời này?



Hạ Lê nhìn về phía cửa, tầm mắt quan sát mấy người từ trên xuống dưới.

Kiếp trước cô là con một, cha mẹ chỉ có một đứa con là cô, không nghĩ tới kiếp này cô lại có thêm hai anh trai,

Cô lẽ thẳng khí hùng nói: “Em muốn theo cha mẹ xuống nông thôn, nhưng cha mẹ cứ không yên lòng.”

Mặc dù hai người này chỉ có vẻ ngoài giống với cha mẹ cô, nhưng bọn họ đối xử với cô tốt thật sự, hiện tại không thể gặp lại cha mẹ ruột, có cha mẹ nuôi như vậy cũng không tồi.

Chỉ có con cái được cha mẹ cưng chiều mới là bảo bảo, dù có mạnh cỡ nào cũng muốn được quan tâm.

Sắp tới mười năm rung chuyển rồi, ở lại trong thành có khi còn không dễ chịu bằng xuống nông thôn, tất cả hành động muốn thay đổi vận mệnh đều bị coi là đầu cơ trục lợi.

Cô không phải là người thích liều mình mệt tới chết đi sống lại để chiến đấu, cũng không chịu nổi uất ức, con đường khôi phục cuộc sống dưỡng lão nhanh nhất chẳng phải là tự mình làm giàu, mà là mau chóng sửa lại án sai cho lữ đoàn trưởng nhà cô, để ông nuôi con sâu gạo là cô đây.

Cuộc sống đồi phế “đói đói, cơm cơm, ôm một cái…” mới là mộng tưởng cuối cùng của cô.

Bình thường nguyên chủ là người ham ăn biếng làm, hiện tại lại nói ra lời như vậy, đúng là chẳng ai tin nổi.

Anh hai ôm con trai đi vào nhà, chê bai trừng mắt liếc Hạ Lê một cái.

“Em đừng có sống trong phúc còn không biết phúc. Trong nhà chỉ có một cô gái là em, nếu lập gia đình sẽ may mắn thoát được, còn bọn anh đây, cho dù có dùng hết quan hệ cũng chưa chắc có thể thoát nổi. Em nên vui vẻ đi.”

“Nhà tốt như Triệu gia, chỉ khi cha còn là lữ đoàn trưởng em mới có thể gả tới đó được. Nếu cha không dùng các mối quan hệ của mình ra trao đổi, em cảm thấy người ưu tú như Triệu Hải Ninh có thể lấy em sao?”