Chương 7: Anh Hai Cực Phẩm

Nói tới chuyện này, Hạ Hồng Kỳ còn thấy tức giận.

Trong tay cha có nhiều mạng lưới quan hệ hữu dụng như vậy, mắt thấy bản thân sắp phải xuống nông thôn, ông không cứu mấy đứa con trai nối dõi tông đường là bọn họ, lại đi cứu một con nhỏ hư hỏng, đúng là già mà hồ đồ!

Hạ Lê nhìn thấy không cam lòng sắp không đè nén nổi nơi đáy mắt đối phương, cảm thấy có lẽ người này chẳng phải hạng tốt lành gì.

Khóe miệng cô cong lên, lộ ra vẻ mặt gợi đòn: “Chậm rồi.”

“Mới vừa từ hôn xong, chó con nhà tư bản xám xịt chạy về.”

Lê Tú Lệ nghe con gái nói như vậy lại tức giận đập nhẹ con gái một cái: “Con nói linh tinh cái gì đó? Sau này ra ngoài không được nói lung tung như vậy.”

Sắc mặt những người khác còn chưa kịp biến hóa, anh hai Hạ đã biến sắc trước, giọng từ lo lắng tới sắc nhọn: “Cái gì mà từ hôn? Sao em có thể từ hôn?!”

Thấy mọi người nhìn mình với vẻ kỳ quái, anh hai Hạ đè nén lửa giận trong lòng, giọng bất thiện hỏi:

“Hạ Lê, rốt cuộc em đang làm cái quái gì vậy!? Bình thường em càn quấy cũng thôi, nhưng hiện tại chúng ta đã tới tình cảnh này, sao em còn có thể càn quấy?”

“Rốt cuộc em đã làm cái gì vậy? Mau đi xin lỗi Triệu gia đi!”



“Chẳng lẽ em cảm thấy một người ưu tú như Triệu Hải Ninh còn chưa đủ xứng với em? Dựa vào kiểu người như em, có thể gả cho Triệu Hải Ninh đã là trèo cao rồi em có biết không?”

“Hạ Hồng Kỳ! Con thì biết cái đếch gì!”

Hạ Lê nghe thấy mấy lời khó nghe như vậy, ánh mắt đọng lại. Nhưng cô còn chưa kịp có động tác gì, Hạ Kiến Quốc đang ngồi đối diện cô đã nổi nóng.

Ông đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng “loảng xoảng”!

Ánh mắt mang theo uy hϊếp rơi xuống trên người Hạ Hồng Kỳ, trông như đang nói, nếu mày còn dám nói thêm một chữ nữa, tao sẽ đánh mày.

“Em gái mày mới bị uất ức, thân làm anh trai mày không đi đòi lại công đạo cho nó cũng thôi, sao còn nói con bé như thế?”

“Có ai làm anh như mày không?!”

Hạ Kiến Quốc rất có uy trong nhà, Hạ Hồng Kỳ không dám tranh luận với ông nhưng vẫn cắn chặt răng.

Cha không tìm quan hệ giúp hắn ta tránh phải xuống nông thôn thì tự hắn ta đi tìm. Triệu gia đã đồng ý tạo quan hệ giúp hắn ta, hiện tại Hạ Lê lại làm ra chuyện như vậy, chắc chắn Triệu gia sẽ không giúp hắn ta nữa.

Đều là con cái, sao cha có thể bất công như vậy?



Nhưng hắn ta không dám nói những lời này trước mặt cha mình.

Hắn ta chỉ đành cắn răng, nói với giọng áy náy: “Cha, chẳng phải do con chưa biết đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Bình thường em gái tùy hứng đã quen, con còn tưởng con bé lại giống như trước đây, lại gây sự nữa.”

“Triệu gia đã làm gì vậy? Nếu bọn họ có lỗi với em gái thật, thân là anh, con nhất định sẽ đi đòi lại công bằng cho em gái!”

Hạ Kiến Quốc nhìn chằm chằm con trai thật lâu. Con trai của mình có đức hạnh thế nào, chính ông rất rõ ràng, chắc chắn trong này còn có nguyên nhân gì khác.

Chẳng qua hiện tại con gái bướng bỉnh lại phạm thượng, ông không rảnh quản thằng con trai thứ có ý đồ riêng này.

Thu tầm mắt lại, ông mất kiên nhẫn xua tay: “Chuyện của em gái mày không cần mày quan tâm.”

“Đoán chừng chuyện này sắp có quyết định, bọn mày quay về chuẩn bị sẵn sàng đi, cũng tạm biệt các đồng đội, cũng không biết sau này còn có thể trở về hay không.”

Nói xong, ông đứng dậy rời đi.

Hạ Lê thấy vậy, tầm mắt dính chặt trên người Hạ Kiến Quốc, đảo người đứng dậy, đuổi theo sau lưng ông.