Chương 8: Con Gái Ông Tốt Như Vậy, Tuyệt Đối Không Thể Để Người Ta Giày Xéo

Cô không coi ai ra gì lớn tiếng nói: “Cha! Cha về suy nghĩ kỹ xem có thể kiếm quan hệ gì đó đưa con theo cha cùng xuống nông thôn không, con không muốn theo anh hai, con sợ anh ấy mỗi ngày bẻ cong sự thật mắng con!”

Anh hai Hạ: …

Lê Tú Lệ: …

Anh cả Hạ:…

Hạ Kiến Quốc bị dáng vẻ côn đồ của con gái chọc giận không chỗ phát tiết, tất cả lo lắng tâm tư đều bị con bé chọc bay mất.

Ông mất kiên nhẫn phất phất tay với con gái: “Mau cút! Mau cút đi! Hiện tại tao không muốn thấy mày nữa!”

Đuổi người không thành công, mãi tới khi Hạ Kiến Quốc vào phòng đóng cửa lại rồi mới có thể ngăn đứa con gái đáng ghét kia bên ngoài.

Lê Tú Lệ nhìn về phía ngoài cửa, vừa thấy buồn cười vừa thấy đau lòng: “Có lẽ Lê Lê bị dọa thật sự, đã rất lâu rồi con bé không dính em như thế.”

Bà xách phích nước nóng lên, đổ một ít nước nóng vào bát trà rồi đưa cho Hạ Kiến Quốc cũng đang buồn nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

“Không giữ đứa nhỏ này lại bên mình, em cũng thấy lo lắng. Liệu chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác để giữ con bé lại trước mặt chúng ta không?”



Hạ Kiến Quốc hiểu ý vợ, nhận lấy bát trà cầm trong tay vuốt vuốt, trầm ngâm nói: “Để anh suy nghĩ thêm chút nữa xem.”

“Dù sao đứa bé này cũng muốn theo chúng ta, để anh tìm thử xem có thể đưa con bé thành thanh niên tri thức xuống nông thôn không.”

“Tuy cũng có khổ, nhưng tối thiểu cũng không bị chê bai dè bỉu, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn một chút.”

“Trước mắt em đừng nói chuyện này cho con bé thích gây chuyện kia, lỡ không được, cho dù có ép anh cũng phải tìm người nào đó để gả con bé đi.”

“Ở nông thôn hạng người gì cũng có, một đứa con gái xinh đẹp như nó tuyệt đối không thể ở chuồng bò chung với chúng ta được!”

Rất nhiều người bị đưa tới chuồng bò căn bản chẳng có nhân quyền gì đáng nói. Con gái ông tốt đẹp như vậy, tuyệt đối không thể bị người khác giày xéo!



Triệu gia.

Triệu Quốc Niên mất hết mặt mũi ở Hạ gia, mới vừa dẫn theo con trai với vợ về nhà đã quơ lấy cây chổi gỗ, đập thẳng lên người thằng con trai.

“Mày đúng là thằng nghịch tử hư đốn! Tao đã bày ra một nấc thang trên con đường phía trước cho mày, mày lại cứ nằng nặc vì một người phụ nữ mà hủy hoại hết cả.”

“Số tài nguyên của Hạ gia quan trọng với chúng ta biết chừng nào, chẳng lẽ mày không biết sao? Cứ nhất định phải làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”



Lý Thúy Hương sợ hết hồn, thét chói tai chạy lên ngăn cản: “Quốc Niên! Có chuyện gì từ từ nói, không nên đánh con!”

“Con nó không hiểu chuyện chúng ta từ từ dạy, lỡ ông đánh nó gãy tay gãy chân thì phải làm sao?”

“Nếu Hạ gia có thực lực như vậy thật, sao phải bị ép xuống nông thôn?”

“Bà thì biết cái gì!”

Triệu Quốc Niên vung tay lên đẩy Lý Thúy Hương ra xa, tay đang đánh con trai cũng không ngừng.

“Trong chuyện Hạ gia còn có ẩn tình khác, nếu không phải…”

Nói tới đây, đột nhiên ông ta dừng lại một chút, hệt như đang cố tình tránh né cái gì đó, tức giận cứng rắn nói sang chuyện khác.

“Nói chung hai người đúng là thành sự không có bại sự có thừa, trước khi Hạ gia xuống nông thôn, đừng có tới nhà bọn họ lắc lư linh tinh nữa!”

“Nếu còn gây ra sự cố gì đó thì bà dẫn theo con trai bà cút ra khỏi nhà ngay cho tôi!”

Nói xong ông ta còn quét hết đồ đạc trên bàn gỗ xuống, không chút lưu tình xoay người đi lên lầu.