Chương 2: Tên bạn trai bắt nạt học đường, bỗng nhiên thay đổi chỉ trong tích tắc

Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1,

Tuy là cùng với Quý Phong ngồi chung một bàn, nhưng Giang Diệc lại không có một chút tinh thần của thanh niên học tập vì dựng xây Tổ quốc, mỗi ngày phần lớn thời gian trên lớp đều đang ngủ, trên đầu đặt một quyển sách, giả danh như đang chăm chỉ tiếp thu tri thức mới.

Quý Phong: “……” Ngớ ngẩn.

Quý Phong: “Chào thầy ạ.”

Giang Diệc bừng tỉnh.

Quý Phong nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua lại thức suốt đêm à?”

Giang Diệc trong mắt sáng ngời, phấn khởi nói: “Cậu quả nhiên có ý quan tâm tôi!”

Quý Phong mặc kệ hắn: “Ừ, cậu không cần phải cảm ơn tôi.”

Giang Diệc lập tức nắm lấy tay cậu, thẹn thùng nói: “Cậu thật là ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp.”

Quý Phong bình tĩnh, rụt tay lại, ném qua Giang Diệc tờ ghi chú bài học: “Đừng ngủ, đọc cái này chút đi.”

Giang Diệc cảm động đến không kiềm chế được, đưa tay lau nước mắt.

Quý Phong: “……” Cậu một ngày không diễn sẽ chết à?

2,

Giang Diệc đi học thì nghỉ ngơi dưỡng sức, tan học thì bỏ sức ra để chơi bóng rổ, có khi thì đánh nhau. Lịch trình lúc nào cũng chật kín và luôn hoàn thành trọn vẹn.

Đang chơi bóng rổ thì chợt thấy Quý Phong đi ngang qua, Giang Diệc lập tức hét lớn, âm thanh vang đến chói tai nhằm mục đích kêu gọi sự chú ý của người thương.

Quý Phong chân bước nhanh hơn, làm bộ không quen biết anh.

Trận đấu kết thúc, một đoàn nữ sinh vây quanh Giang Diệc ríu rít, người thì đưa nước, người thì đưa khăn. Giang Diệc ngẩng đầu, nhìn về hướng Quý Phong mà cười, lộ ra hàm răng trắng đều, trông thật xấu xa.

Chơi xong bóng rổ, Giang Diệc trở về phòng học, anh đưa cho Quý Phong một chai nước.

Quý Phong lễ phép nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không uống đâu.”

Giang Diệc tận tình khuyên bảo: “Cậu cứ uống đi, nếu không tôi phải uống tới tận hai chai lận đó, sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, cậu nhẫn tâm sao?”

Quý Phong: “……”

“Tôi vừa rồi có đẹp trai không?” Giang Diệc vuốt lại mái tóc cho thật bảnh bao.

“Ha ha.” Khoé miệng của Quý Phong khẽ nhếch lên, vẻ mặt lạnh nhạt.

Giang Diệc nhìn chằm chằm cậu, như vừa phát hiện ra lục địa mới: “Cậu vừa rồi trông thật đáng yêu!”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Làm lại lần nữa đi.”

Quý Phong nhấc mi mắt lên, hỏi ngược lại: “Tôi là vườn bách thú tinh tinh?”

Giang Diệc buồn nôn nói: “Em là Tiểu Phong Phong của anh.”

“Thật tởm!” Quý Phong ghê tởm, đánh anh một cái.

Giang Diệc: “Bé yêu của anh.”

Quý Phong: “Biến đi chỗ khác.”

Giang Diệc thở dài: “Bạn học này, cậu nỡ cư xử thô lỗ với bạn học cùng lớp sao?”

Quý Phong lịch sự nói: “Mời cậu nhấc chân đi giùm.”

3,

Vài ngày sau, Tử Mao lại tới tìm Giang Diệc kể khổ: “Hỏa ca, tôi thật sự không thích ứng được với cuộc sống cao trung, tôi phát hiện chính mình thật sự không hoạt bát rộng rãi, không giỏi thể hiện bản thân, giao lưu xã giao không tốt, huhu.”

Giang Diệc nhìn cậu, lắc đầu lo lắng như một người cha: “Tiểu tím, cậu vẫn chưa hiểu rõ được chính mình.”

Tử Mao: “Đừng gọi tôi là tiểu tím, đồ khốn!”

Mấy ngày sau, Tử Mao kết bạn với Tiểu Hắc và Tiểu V. Giống như được trở về thời gian trước ở trường trung học, phong thái tự tin, hoạt bát vui vẻ, giỏi thể hiện, giao lưu xã giao tốt hơn, còn thu nhận được một đứa em trai.

Tử Mao lại tới gặp Giang Diệc, hỏi thăm: “Vì sao anh lại tiếp cận Quý Phong ?”

Giang Diệc: “Cậu đoán thử xem?”

Tử Mao: “Muốn nhận cậu ta làm em trai à?”

Giang Diệc trong mắt sáng ngời: “Ừ, lí do này cũng đúng.”

Tử Mao: “Thôi đi, người ta lạnh lùng như vậy không thèm để ý anh đâu.”

Giang Diệc lòng tự trọng bị sỉ nhục: “Cậu thì biết cái gì.”

“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi,” Tử Mao khoe khoang nói, “Tôi cũng là có một đứa em trai, nó rất ngoan ngoãn, vâng lời.”

Giang Diệc mặt vô biểu tình, lạnh lùng giơ cánh tay lên chuẩn bị đáp lễ sự khoe khoang kia.

Tử Mao: “Thôi tôi đi đây, hẹn gặp lại anh!”

4,

Bởi vì Giang Diệc mỗi ngày ở trước mặt cậu thường bày trò hài hước, Quý Phong đã mau quên đi Giang Diệc ngốc nghếch là loại người như thế nào.

Sau giờ tự học, Quý Phong vô tình nhìn thấy cảnh Giang Diệc đánh nhau với một nhóm người, đến hồi kết thúc, đội của đối phương ngả ngũ bầm dập , đội của chúng ta chỉ có một người bị thương.

Quý Phong: “……” Chờ đã, tại sao mình lại dùng câu ” Đội của chúng ta” để miêu tả khung cảnh này.

Giang Diệc đứng ở chỗ đó, thân hình cao lớn, thần sắc tàn nhẫn, hoàn toàn không còn cái dáng vẻ ngốc nghếch pha trò chơi khăm kia.

Không một biểu cảm trên khuôn mặt, không nói một lời, anh trông thật soái.

Nhưng không soái quá ba giây, bởi vì Giang Diệc trông thấy cậu.

Giang Diệc nhìn thấy Quý Phong, cả người anh lập tức yếu ớt, từng bước chân lảo đảo ngã vào ngực cậu: “Nãy lỡ đấm hăng quá, giờ tay tôi đang rất đau……”

Một đám người toàn bộ tròng mắt đều rớt xuống.

Đội của đối phương đã có mấy người bắt đầu khóc lóc, than thở: ” Ôi trời, vừa rồi chính tên đó ra tay tàn nhẫn nhất.”

Quý Phong ghét bỏ mà đẩy đầu của anh ra, tự mình bước đi trước.

Giang Diệc phất tay ra dấu với Tử Mao và đồng bọn tự rời đi, còn anh đi theo phía sau Quý Phong giải thích: “Bọn đó là học ở trường bên ngoài tới đây gây sự với chúng tôi.”

Quý Phong: “Ồ.”

Giang Diệc rất có lý, nói: “Đây là chúng tôi đang đoàn kết nhất trí chống lại sự uy hϊếp của người ngoài, không để bạn học trong trường vô cớ bị bắt nạt.”

Quý Phong: “Chà.”

Giang Diệc lo cho chính mình, nói: “Tôi chỉ không muốn lưu lại ấn tượng không tốt với cậu thôi?”

Quý Phong: “……” Cậu suy nghĩ nhiều rồi, từ lần đầu gặp mặt đến giờ, tôi đều lưu lại ấn tượng không tốt về cậu.

Giang Diệc đột nhiên thở dài: “Haizz.”

Quý Phong thuận miệng vừa hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Giang Diệc đáng thương nói: “Có phải cậu cho rằng tôi là trai hư đúng không?”

Quý Phong không kịp phòng bị, đột nhiên nổi da gà.

Giang Diệc: “Kỳ thật chúng tôi rất có nguyên tắc.” Sau đó anh nói cho cậu biết quy tắc của bang phái bọn họ, giọng rất tự mãn.

Bỏ mặc lời nói của Giang Diệc, nội tâm của Quý Phong vẫn rất trưởng thành và vững vàng .

Giang Diệc lại túm lấy cậu: “Tôi thật lòng không muốn cậu nhìn thấy chuyện ẩu đả vừa rồi.”

Giang Diệc nói tiếp: “Tôi sợ cậu sẽ vì thế mà cho rằng tôi là người xấu mất .”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc có chút xúc động, nói đến cùng: “Có phải cậu cảm thấy tôi là con sâu làm rầu nồi canh đúng không?”

Quý Phong: “…… Cậu nhiều nhất là đầu con la.”

Giang Diệc không nói lời nào.

Quý Phong thấy anh vẫn còn tủi hờn, an ủi nói: “Ai cũng có trong mình ưu điểm và khuyết điểm riêng. Cậu tuy rằng —— ừm —— nhưng là ——”

Giang Diệc: “Tuy rằng cái gì, nhưng là cái gì.”

Quý Phong nhìn hắn, suy nghĩ một hồi lâu.

Giang Diệc nhìn cậu cong cong khóe môi: “Có chỗ rất ngắn, có chỗ rất dài.”

Quý Phong xụ mặt: “Đâu ra nhiều như vậy chuyện hài thô tục.”

Giang Diệc lấy vai của mình huých nhẹ vào vai cậu: “Người trẻ tuổi mà.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc cảm khái nói: “Chao ôi, kỳ thật thời niên thiếu rất dễ cảm thấy tự ti,điều này sẽ ảnh hưởng đến cả toàn bộ nhân sinh quan của người đó, loại chuyện này dễ dàng phát sinh ở những người có tính cách mẫn cảm như tôi.”

Quý Phong: “……”

Quý Phong đành phải nói: “Đội bóng rổ của tụi cậu chẳng phải rất mạnh sao, chẳng lẽ cậu lại không giành được cả khối huy chương?”

Giang Diệc: “Đó không phải là công lao của một mình tôi đâu.”

Quý Phong: “Cậu là đội trưởng có khả năng lãnh đạo tốt .”

Giang Diệc: “Vậy cậu đang sùng bái tôi sao?”

Quý Phong: “Biến đi!”

Sau ngày hôm đó, Giang Diệc thường cùng Quý Phong tâm sự tình cảm.

Mỗi ngày khi hai tiết tự học buổi tối kết thúc, người khác đều đến sân thể dục chạy bộ, hoặc là cùng người yêu hẹn hò, anh thì lại chạy đến quấn quýt bên Quý Phong: “Quý Phong, tôi rất muốn cùng cậu hẹn hò yêu đương.”

Quý Phong: “……” Mệt quá, bên cạnh việc học, mình còn phải giải quyết thêm vấn đề tâm lý của những đứa trẻ lạc lối tuổi mới lớn nữa .

5,

Thứ năm, Quý Phong trở về nhà vào giờ cơm trưa để lấy đồ. Vào thời gian này, thường trong nhà không có ai, bố cậu ở công ty, người mẹ kế thì cùng bạn bè của bà ấy đi du lịch, em gái cậu thì ở trường học.

Quý Phong đẩy cửa ra, liền trông thấy cô em gái đang ngồi chơi game trên ghế sofa.

Quý Vân nhìn thấy cậu, đôi mắt sáng ngời, lập tức đứng lên, tạm gác lại trò chơi.

Quý Phong hồi tưởng lại, bố của cậu đã từng nói: ” Kim Lân là loài sinh vật sống trong nước, gặp gió, gặp mây liền hoá thành rồng. Vậy nên con trai đã đặt tên là Quý Phong, thì con gái nên gọi là Quý Vân mới phải.”

Mẹ kế: “Ha ha ha ha ha ha.”

Quý Phong nắm chặt lòng bàn tay. Cậu cảm thấy tức giận, nhưng cũng cảm thấy mắc cười, đúng là tâm tình con người thật phức tạp.

Cuối cùng nó vẫn được gọi là Quý Vân.

Quý Phong lập tức đi về phòng của mình, lấy đồ dùng đang cần, khi bước ra khỏi phòng, Quý Vân vẫn còn đứng ở đó, trong tay là túi bánh khoai tây, vẻ mặt cô bé nóng lòng muốn mời anh trai cùng ăn.

Quý Phong nhàn nhạt nói: “Người nhà các em đối đãi với khách cũng rất lịch sự.”

Quý Vân ngượng ngùng cười.

Quý Phong: “……” Không biết đồ ngốc này nghe có hiểu ý tứ gì không, mình là vì cái gì mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ ?

Trở lại trường học vừa kịp tiết đầu tiên của buổi chiều. Giang Diệc từ lúc vào học đến lúc tan học đều chỉ có ngủ, Quý Phong thật sự nhìn cảnh đấy cảm thấy vô cùng khó chịu nên liền đánh thức anh.

Giang Diệc trong đồng phục học sinh ngẩng đầu, nhìn anh: “Có phải cậu cũng muốn ngủ đúng không? Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ đi.”

Quý Phong: “……”

Quý Phong nói: “Ngủ gì mà nhiều thế?”

Giang Diệc thản nhiên nói: “Không có biện pháp, tôi đang trong thời kì phát dục.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Đang dài ra một chút.”

Quý Phong: “Đồ khốn, cậu thật ghê tởm.”

Giang Diệc cười xấu xa: “Tôi là đang nói đến chiều cao.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc lại gần, như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới.

Quý Phong vô thức lùi về sau: “Cậu làm gì vậy?”

Giang Diệc: “Lông mi của cậu thật dài nha.”

Quý Phong: “Cảm ơn cậu đã khen .”

Giang Diệc thở dài: ” Cậu không chỉ có một vòng tay ấm áp mà còn có lông mi thật dài a.”

Quý Phong mạnh bạo lấy sách đè lên đầu anh: “…… Cậu tốt nhất vẫn nên ngủ đi.”

Giang Diệc cà lơ phất phơ nói: “Tôi lại tiếp tục hành trình phát dục đây.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Cho nó thật dài.”

Quý Phong: “……” Đồ tâm thần.

6,

Ngủ được một giấc dài, sau khi tỉnh dậy, thấy Quý Phong đang đọc sách, Giang Diệc tiến lại gần, nhìn thấy trên trang sách viết toàn chữ nước ngoài, giáo huấn nói: “Người khác đều chăm chỉ ghi chép bài học, cậu đang làm gì vậy?”

Quý Phong dửng dưng, không gấp sách lại.

Giang Diệc tự hỏi tự đáp: “Cậu đang đọc sách linh tinh chứ gì!”

Quý Phong lấy quyển sách linh tinh đó đánh anh.

Giang Diệc: “Cậu muốn làm tôi thất vọng sao? Cậu mau học đi.”

Quý Phong: “…… Cậu còn mặt mũi nói tôi câu đó à?”

Giang Diệc khoác vai cậu, nói: “Chúng ta cùng nhau học đi, nếu không tôi liền nhận cậu làm tiểu đệ, dẫn cậu cùng đi chơi, chúng ta cùng nhau trở thành một cặp vợ chồng xưng bá mọi nơi .”

Quý Phong: “……”

Quý Phong hít sâu, nói: “Bạn học, tôi cầu xin cậu, cậu có thể có suy nghĩ bình thường được không ?”

Giang Diệc nhướng mày: “Cậu nên cầu xin như thế nào đây? Không lẽ chỉ dùng miệng nói lời nài nỉ?”

Quý Phong: “……” Mình vì cái gì mà lại cùng đồ ngốc trò chuyện.

Giang Diệc đột nhiên nói: “Thôi được, cậu dùng miệng cầu xin cũng được rồi.”

Quý Phong: “…… Cậu lại buông lời cợt nhả?”

Giang Diệc cười xấu xa: “Cậu còn có thể nghe hiểu lời cợt nhả sao?”

Quý Phong lạnh mặt.

Giang Diệc vỗ vỗ vai cậu: “Lại đây, chúng ta cùng nhau học chăm chỉ nào.”

Quý Phong hất tay anh xuống .

Giang Diệc quan tâm nói: “Bởi vì không thích ứng được với môi trường mới và áp lực học tập quá lớn nên cậu không theo kịp bài học phải không? Cậu có cần tôi giảng cho cậu một chủ đề không?”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Cậu có thể hỏi người anh trai này bất cứ cái gì a.”

Quý Phong lặng thinh.

Qua một lát, Giang Diệc không cần chờ đến Quý Phong hỏi, anh luôn tự giác nghiêng người sang, nhìn một cái, sau đó cất giọng giáo huấn: “Cậu lại đang đọc sách giải trí, sao lại không chăm chỉ ngồi học đi? Vậy thì tôi cũng không chăm chỉ ngồi học luôn ha ha ha.”

Sau đó kết quả của bài kiểm tra hàng tháng đầu tiên được công bố, Quý Phong xuất sắc hạng nhất toàn khối , đứng nhất toàn trường.

Giang Diệc: “……”

Quý Phong nhìn tên ngốc này suy sụp, trong lòng cảm thấy thực sự hả giận.