Chương 3. Bạn trai bất hảo rất hạnh phúc

Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1,

Về thành tích học tập của đại học bá Quý Phong, Giang Diệc da mặt dày tổng kết: “Nhờ có tôi mà cậu mới chuyên tâm học tập đấy.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc thực lòng vui mừng, nói: “Nhờ có tôi thường xuyên giám sát cậu.”

Quý Phong: “……”

Quý Phong lạnh nhạt: “Ừ, cảm ơn cậu.”

Trên mặt Giang Diệc như có ánh mặt trời chiếu vào, sáng bừng hẳn, mũi hếch lên: “Vậy cậu trả ơn tôi thế nào?”

Quý Phong: “Khi nào cậu cần giúp gì cứ nhờ tôi .”

Giang Diệc cảm thán nói: “Cậu thật sự là quý nhân của tôi.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc vẫn là không nhịn được, phẫn nộ chất vấn: “Ban ngày thì cậu đọc sách linh tinh, buổi tối thì trộm châm nến học tập, lừa gạt bạn học, cậu thiệt tình…”

Quý Phong: “Không có gạt cậu nha, tôi có học qua một chút vào mùa hè .”

Giang Diệc nổi tính tò mò, hỏi: “Kì nghỉ hè cậu không thức suốt đêm sao? Cậu không chơi trò chơi sao? Cậu cũng là đang mang trong mình nhiệt huyết của người trẻ tuổi, sao lại có thể không đánh nhau ẩu đả? Cậu như vậy thì làm sao có được thành tích tuổi trẻ ?”

Quý Phong bị làm phiền đến mức muốn đánh anh: “Tôi còn chưa thành niên, tôi muốn là một công dân tốt. Và tôi có đến thư viện để phụ giúp một số việc ——” sau đó đạt được danh hiệu【 độc giả trẻ đẹp nhất 】 vinh dự này đối với tôi có chút ngượng.

Giang Diệc thở ra lỗ mũi, hết giận nói: “Nghỉ hè, cậu chăm chỉ học tập chính là vì hiện tại cần giả vờ tự đề cao bản thân sao?”

Quý Phong buồn bã nói: “Nhìn không ra cậu còn có lòng tự trọng rất mạnh.”

Giang Diệc: “Đó là do tôi phải nhịn cậu thôi .”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc tiến đến trước mặt cậu: “Kỳ thật con người của tôi có rất nhiều ưu điểm, ở chung lâu rồi cậu sẽ biết thôi.”

Quý Phong: “Chà.”

Giang Diệc lại nói: “Vì vậy cậu đừng đổi chỗ ngồi.”

Quý Phong: “Được.”

2,

Quý Phong dựa vào sức của một mình mình nâng điểm của cả lớp, thầy giáo Tiểu Chu đặc biệt thích cậu, bởi vậy đối với cậu phá lệ, khoan dung một chút, làm ngơ khi cậu đọc những cuốn sách vớ vẩn trong lớp.

Giang Diệc chống mặt nhìn Quý Phong.

Quý Phong nổi da gà: “Nhìn tôi làm gì vậy?”

Giang Diệc không nói nên lời: “Cậu cho tôi mượn vở để tôi chép bài tập về nhà đi.”

Quý Phong ném vở của mình qua cho anh.

Giang Diệc mở vở ra : “Tôi đường đường là Giang Diệc, chưa bao giờ làm bài tập, thế nhưng bây giờ lại đang chép bài tập.”

Quý Phong: “Tôi đã nghĩ sai về cậu.”

Giang Diệc xua xua tay, khoan dung nói: “Không sao.”

Giang Diệc sau khi sao chép một ít, liền đề nghị với cậu: ” Cậu có thể ghi hết các bước không, nếu không nhìn thoáng qua thầy sẽ biết là tôi chép lại mất.”

Quý Phong giơ tay lấy lại vở mình: “Cậu muốn chép hay không thì tùy, đâu ra đòi hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.”

Giang Diệc gắt gao đè lại cuốn vở: “Đừng, tôi chép.”

Qua một lát, Giang Diệc ca ngợi nói: “Tiểu Quý Quý, cậu viết chữ thực sự rất đẹp.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc có chút thẹn thùng: “Người cũng rất đẹp.”

Quý Phong: “……” Mình vì cái gì mà chọc đến cái tên ngốc này?

3,

Giang Diệc hẹn Quý Phong cuối tuần đi chơi, nhưng bị từ chối, lý do là cuối tuần cậu đã có việc bận rồi.

Giang Diệc cảm xúc rất sa sút, cự tuyệt bọn Tử Mao, một thân cô độc lang thang không có mục đích, sau đó nhìn xuyên qua cửa sổ thương gia, nhìn đến Quý Phong đang một mình gặm cổ vịt cay trong nhà hàng.

Giang Diệc vừa nhắn tin cho cậu vừa đẩy cánh cửa của nhà hàng: 【 cậu đang làm gì vậy】

Màn hình di động sáng ngời, Quý Phong lau lau bàn tay dầu mỡ của mình, trả lời: 【 tôi đang học tập nghiên cứu 】

Giang Diệc: 【là cổ vịt ăn ngon không à 】

Quý Phong tay run lên.

Giang Diệc: 【cậu quay đầu lại đi】

Quý Phong quay đầu lại, nhìn thấy hung thần ác sát Giang Diệc.

Giang Diệc giống đang bắt gian kẻ phản bội trên giường, nổi giận đùng đùng mà ngồi đối diện cậu, chờ cậu giải thích.

Quý Phong: “Cậu ăn không? Cho cậu một cái nè.”

Giang Diệc đen mặt gặm cổ vịt, suýt nữa vì cay mà khóc.

Quý Phong đưa cốc nước cho anh .

Giang Diệc nhìn chằm chằm cậu, buồn bã nói: “Cậu không phải có việc sao?”

Quý Phong bình tĩnh nói: “Tôi định ăn cơm khoảng một tiếng, sau đó tới hiệu sách.”

Giang Diệc nghe vậy, chậm rì rì nói: “Cậu tới hiệu sách làm gì? Chi bằng đi với tôi đi.”

“……,” Quý Phong nhướng mày, “Cậu nói đùa gì vậy?”

Giang Diệc đột nhiên nói: “Cậu có phải cảm thấy đi ra ngoài cùng tôi rất mất mặt đúng không?”

“Hả?” Quý Phong tỏ vẻ khó xử.

Giang Diệc: “Có phải hay không? Cậu nói thật đi.”

Quý Phong không hiểu nổi suy nghĩ của anh lúc này: “Cậu ở đây là muốn náo loạn cái gì?”

Giang Diệc rũ mắt: “Cậu đừng giải thích, tôi đều biết cả rồi.”

Quý Phong tâm trạng mệt mỏi, nói: “…… Thôi được, chúng ta cùng đi.”

Giang Diệc lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ rút lấy tờ khăn giấy, đưa qua cho cậu lau khóe miệng, Quý Phong không phản ứng, Giang Diệc đành phải giơ tay giúp cậu lau miệng.

Quý Phong ngẩn ra, nhìn tay anh.

4,

Giang Diệc dành cả buổi chiều ở hiệu sách cùng Quý Phong, anh mở điện thoại ra dùng hai lần.

Tử Mao: 【Hoả ca anh đang ở đâu? 】

Giang Diệc: 【 Tôi ở hiệu sách tiếp thu tri thức. 】

Tử Mao: 【 Hỏa ca, anh em đang gặp chuyện khẩn cấp lắm, trong đám chúng ta có người bị bắt bởi đám ngốc kia. Bọn nó hẹn chúng ta 10 giờ gặp mặt tại công viên cửa đông có sư tử bằng đá! 】

Giang Diệc ôm Ben Walden trong tay, tâm bình khí hòa, nói: 【 Lũ ấu trĩ. 】

Tử Mao: 【……】

Giang Diệc: 【 Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề. 】

Tử Mao: 【Nếu không muốn chúng ta tuyệt giao thì anh mau đến đây đi. 】

Giang Diệc nhìn thời gian, hiện tại là 5 giờ nhiều, lúc 9 giờ rưỡi phải đến đó, bắt đầu xuất phát vào lúc 8 giờ rưỡi, còn có thể ở cùng Quý Phong thêm ba cái giờ.

Quý Phong cất lại quyển sách: “Buổi tối cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu ăn cơm.”

Vì thế, Giang Diệc liền đặt một bữa ăn ở một nhà hàng dành cho các cặp tình nhân để được giảm một nửa giá.

Quý Phong: “……”

Giang Diệc chạm vào bờ vai cậu: “Nhìn xem, tôi giúp cậu tiết kiệm tiền.”

Quý Phong ghét bỏ nói: “Cậu có thể ăn cái bánh ngọt vị dâu tây này.”

“Tôi ăn một miếng rồi cậu ăn một miếng đi ——” nói đến một nửa, anh cảm giác được ánh mắt của Quý Phong, vội sửa lời, “Tôi ăn.”

Cơm nước xong xuôi, nhân viên cửa hàng nói hiện tại đang có một trò chơi bốc thăm dành cho các cặp đôi, nếu thắng có cơ hội miễn phí hoá đơn.

Quý Phong: “Không cần, xin cảm ơn.”

Giang Diệc đứng ở tại chỗ không đi, chờ mong nhìn cậu.

Quý Phong cảm thấy mất mặt.

Nhân viên cửa hàng: “Cặp đôi này có muốn hợp lực tham gia không?”

Giang Diệc hứng thú bừng bừng mà đem Quý Phong kéo tới: “Hoàn toàn có thể.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc xoay trúng ngay giải nhất, phần thưởng là một thùng lớn cá rồng vàng không bị đột biến gen.

Quý Phong: “…… Có thể cho tôi đổi thành cái khác được không?”

Chị nhân viên của nhà hàng cười nói: “Cái này không thể đổi được ạ.”

Quý Phong: “Thôi đi, chúng ta không cần ——”

Giang Diệc ngắt lời cậu, nói: “Không, chúng ta cần, cảm ơn chị nhiều!”

Quý Phong: “……”

5,

Giang Diệc dẫn theo Quý Phong cùng cá rồng vàng đi trên đường.

Quý Phong ghét bỏ nói: “Cậu lấy nó về nhà đi, tôi không cần.”

Giang Diệc cười hì hì nói: “Tôi đưa cậu về nhà, thuận tiện mang cá về nhà cho cậu luôn.”

Quý Phong: “Tôi không cần. Cậu cứ đòi nhận phần thưởng này nên tự mình lấy về giải quyết đi.”

Giang Diệc hỏi: “Vậy cậu có muốn xem phim không ? Tôi mời cậu đi xem phim.”

Quý Phong: “Này, anh trai.”

Giang Diệc: “Ừm.”

Quý Phong nhìn một đôi tình nhân đang bên nhau tình tứ, hỏi: “Ở đây tất cả đều là tình nhân, chúng ta tới đây làm gì?”

Giang Diệc bị tổn thương, không nói lời nào, yên lặng đến lạnh lùng.

Phía trước có cái máy gắp thú, Quý Phong bỏ vào trong máy vài đồng xu, gắp cho anh một con ếch xanh nhỏ.

Giang Diệc: “Ha ha.”

Quý Phong: “……” Tên ngốc này vui hơn nhiều rồi.

6,

Sau bữa tối, bọn họ ai trở về nhà nấy. 9 giờ rưỡi, Giang Diệc trên tay là thùng cá rồng vàng, trong túi là tiểu ếch xanh, gặp mặt bọn Tử Mao.

Tử Mao sửng sốt: “Hỏa ca, anh đang mang theo vũ khí sinh học à ?”

Giang Diệc không để ý tới cậu ta.

Sau đó bọn họ chờ đến 10 giờ rưỡi, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của đối phương, đành phải ai về nhà nấy.

Giang Diệc mới vừa đẩy cửa ra, Nhị Mao của nhà anh liền bắt đầu điên lên cắn ống quần anh: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu uông!!!”

Phòng khách sáng đèn, Nhị Mao vừa thấy cắn sai người rồi, mặt con chó nhăn lại, thẹn thùng cọ qua cọ lại trên sàn nhà.

Mẹ Giang Diệc: “Mấy giờ? Con nhìn xem đang mấy giờ rồi!” Sau đó bà sững sờ nhìn đứa con trai mình đang bê một thùng cá rồng vàng.

Giang Diệc: “Nó là từ rút thăm trúng thưởng mà có.”

Mẹ anh: “……”

Giang Diệc: “Hôm nay có một đứa ngốc bắt nạt bạn của con , con đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, ở hiệu sách liền xông lên can thiệp. Kết quả con rùa đen kia rút đầu bỏ chạy.”

Mẹ anh nghĩ cũng có lý, suy nghĩ một lát, mới nghĩ ra đòn phản kích: “Con làm gì có người bạn như vậy! Con toàn kết giao với những đứa như cáo như sói? Sao có thể có người bạn như thế được?”

Giang Diệc: “Con ——”

Mẹ anh độc tài nói: “Câm miệng, cho con nói chuyện là còn để con được quyền tự bảo vệ thể diện của mình, hiện tại thời gian được nói của con đã kết thúc.”

Giang Diệc: “……”

Giang Diệc: “Nhưng chiều nay con thật sự ở hiệu sách cả một buổi trưa, mẹ xem bức ảnh này đi ——” anh mở điện thoại cho mẹ xem ảnh, trong ảnh, Giang Diệc đang cầm một cuốn sách đứng đối diện với màn hình điện thoại, bối cảnh xung quanh là kệ sách, đặc biệt chụp cho mẹ anh xem.

Mẹ Giang Diệc chỉ vào một người khác đang cúi đầu trong ảnh: “Người này khá xinh đẹp.”

Giang Diệc vừa thấy, này không phải là Quý Phong sao, đắc ý vênh váo: “Đúng vậy, mẹ xem này!” Tay trượt qua bên trái màn hình, bức ảnh anh chụp lén Quý Phong đang đọc sách hiện ra.

Mẹ Giang Diệc: “!”

Giang Diệc: “!!!”

Mẹ Giang Diệc đánh Giang Diệc một cái, đánh xong hỏi: “Bạn học của con à?”

Giang Diệc: “Dạ, đó là cậu bạn Quý Phong , học năm nhất, con chính là cùng cậu ấy đi đến hiệu sách, cậu ấy mời con ăn cơm, rồi chúng con rút thăm trúng được giải nhất, cậu ấy tặng cho con phần thưởng đó, chính là thùng cá rồng vàng kia.”

Mẹ Giang Diệc gật gật đầu: “Được rồi.”

Giang Diệc: “Mẹ vừa rồi sao lại đánh con?”

Mẹ Giang Diệc: “Ha ha vừa rồi là mẹ đánh sai con, mẹ xin lỗi, bảo bối mau đi ngủ sớm một chút.”

Giang Diệc: “……”

7,

Khi trường học bắt đầu vào chiều chủ nhật , mẹ Giang Diệc đã nhét hai vỉ AD canxi( thực phẩm bổ sung hỗ trợ tăng trưởng chiều cao) vào cặp anh.

Giang Diệc cảm nhận được tình yêu thương vĩ đại của mẹ, trong lòng xúc động, mắt ươn ướt.

“Con sao vậy?” Mẹ Giang Diệc sửng sốt một chút.

Giang Diệc: “Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành.”

Mẹ Giang Diệc thoải mái nói: “Con biết phải như vậy là rất tốt.”

Giang Diệc ngượng ngùng nói: “Cảm ơn mẹ đã cho con hai vỉ AD Canxi.

“Hả?” Mẹ Giang Diệc sửng sốt.

Giang Diệc thẹn thùng nói: “Đừng giả vờ nữa, không phải mẹ đã nhét hai vỉ đó vào cặp con sao?”

“À,” Mẹ Giang Diệc bình tĩnh nói, “Cái kia không phải cho con, nó là cho bạn Quý Phong ngày hôm qua cơ.”

Giang Diệc: “……”

Mẹ Giang Diệc chế giễu không thương tiếc : “Ha ha ha vừa rồi mắt con đỏ hoe vì chuyện này à?”

Giang Diệc lạnh mặt: “Không phải là vì chuyện đó, mà bởi vì con nhìn thấy mái tóc hoa râm của mẹ.”

Mẹ Giang Diệc thần sắc cứng đờ.

Giang Diệc: “Năm tháng thật là không buông tha cho những người sau 60 tuổi a!” Nói xong liền với lấy cặp sách nhanh chân bỏ chạy.

8,

Quý Phong bước vào chỗ ngồi, nhìn thấy chai sữa màu xanh lam.

Giang Diệc chậm rãi nói: “Một ngày tôi đều sẽ cấp cho bạn nhỏ một chai.”

Quý Phong lạnh nhạt, nói: “Cảm ơn cậu nhưng tôi không uống đâu.”

Giang Diệc như đang hù doạ con nít: “Nếu cậu không uống sẽ không cao thêm đâu.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc nghiêng người lại gần, không nhanh không chậm, nói: “Đây là tâm ý của mẹ tôi, cậu không uống thì tôi vẫn đặt nó trên bàn, một ngày đặt vài chai, lâu dần sẽ chồng chất như núi đấy.”

Quý Phong thấy chết không sợ mà ngậm ống hút nhanh chóng uống xong.

Giang Diệc âu yếm vỗ đầu cậu: “Để tôi nhìn xem cậu cao thêm chưa nào?”

Quý Phong: “…… Cậu biến đi.”