Chương 6

"Hôm nay con cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Trước giờ ta luôn nghe lời phụ thân nên liền trở về ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa.

Ta nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, hỏi Triệu ma ma: "Ma ma, hắn đã quỳ ở bên ngoài bao lâu rồi?"

Trong lời nói Triệu ma ma mang theo oán giận: "Không lâu lắm, từ hôm qua đến giờ chỉ có mười lăm canh giờ mà thôi."

Ta nhìn bản thân trong gương, hai mắt sưng đỏ, tối hôm qua uống rất nhiều rượu nên chảy nước mắt rất nhiều, mẫu thân ôm ta khóc vài lần, xoa tóc của ta an ủi: "A Kiều không khóc, mẫu thân sẽ tìm cho con một phu quân tốt hơn, tốt nhất trên đời này."

"Là mẫu thân không nhìn rõ người, lại nuôi phải một kẻ vô ơn bên người nhiều năm như vậy."

Hiện tại, kẻ vô ơn trong miệng mẫu thân đang gõ cửa viện ta.

"A Kiều, cầu xin ngươi gặp ta một lần đi, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ngươi không thể ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta."

Ta phất phất tay, Triệu ma ma đưa mắt, tiểu nha đầu ở cửa mới đi mở cửa.

Nguyệt Nương vừa vào trong viện nhìn thấy Tần Hoài Viễn liền thét chói tai nhào tới ôm y mà khóc.

Tôi quấn áo choàng và đứng ở hành lang nhìn họ.

"A Kiều, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, là ta dụ dỗ Hoài Viễn, ngươi muốn đánh muốn phạt cứ hướng về phía ta. Từ trước đến nay Hoài Viễn luôn đối xử tốt với ngươi, chưa bao giờ làm việc gì hổ thẹn với ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm để cho chàng quỳ cả một đêm như vậy."

Nguyệt Nương khóc thê thảm, Tần Hoài Viễn ôm chặt nàng ấy an ủi.

Nàng ta càng nhận hết sai lầm về mình thì Tần Hoài Viễn sẽ càng đau lòng nàng ta và chán ghét ta càng nhiều hơn.

Đây không giống Nguyệt Nương đã lớn lên cùng ta.

Nguyệt Nương của ta sẽ nói: "A Kiều, ta sẽ che chở ngươi cả đời, chờ sau khi ngươi thành thân và sinh ra một tiểu tử mập mạp, chờ sau khi ngươi thành lão thái thái rụng răng, ta vẫn sẽ che chở ngươi."

Nguyệt Nương rất hiếm khi cười với người khác nhưng nàng ấy lại thích cười với ta, ăn bánh hạnh nhân ta làm sẽ cười, uống rượu đào ta ủ sẽ cười, nói đến việc sau này chúng ta trở thành lão thái thái cũng sẽ cười.

Ta chợt nhớ tới sau bữa tiệc ngắm hoa ở phủ Cố Bắc Hầu lần đó, Tần Hoài Viễn đến phủ Quốc Công thăm ta, khi đó ta đang lật xem sổ sách, y thở dài: "A Kiều, nàng nghe lời phụ mẫu quá nhiều, không có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình. Rõ ràng nàng không thích xem sổ sách quản gia nhưng vẫn ép bản thân học. Nàng nên giống như Nguyệt Nương, làm những chuyện mình thích và sống theo bản tính của mình."