Chương 7

"Nàng như vậy không khác gì các quý nữ rập theo một khuôn khác."

Vừa dứt lời, Nguyệt Nương, người sống đúng với bản tính thật của mình trong miệng của Tần Hoài Viễn cầm một cái l*иg chim đi tới: "Trần công tử tặng ta một đôi chim biết học tiếng người, các ngươi nghe thử không?"

Con chim hót líu lo hai tiếng rồi nói: "Phản đối hôn nhân sắp đặt, đề xướng tự do yêu đương."

Tần Hoài Viễn hỏi nàng ấy: "Hôn nhân sắp đặt là cái gì?"

Nguyệt Nương cười nhìn hai chúng ta: "Chính là các người đó. Hôn sự của các ngươi đã định xong từ lâu nhưng khi đó các ngươi đã hiểu cái gì là tình cái gì là yêu sao? Hôn nhân của các ngươi là cuộc liên hôn bền chặt giữa Công tước và Hầu tước, trước giờ chưa từng có ai hỏi các ngươi có phải yêu đối phương sâu đậm hay không, các ngươi như hai con rối gỗ, hy sinh trong sự phát triển lớn mạnh của đại gia tộc."

Ta thừa nhận lời Nguyệt Nương nói có phần đúng, nhưng ta và Tần Hoài Viễn thích nhau trên cơ sở môn đăng hộ đối, bậc cha chú mấy đời thân nhau, có gì không ổn?

"Vậy tự do yêu đương là gì?" Tần Hoài Viễn hỏi tiếp.

Nguyệt Nương buông l*иg chim xuống, đếm trên đầu ngón tay nói: "Là một người trưởng thành hoàn thiện, lẽ ra ngươi nên có quyền được theo đuổi tình yêu đích thực của mình. Cái gì mà gia thế, thân phận, của hồi môn, nhà của, ruộng đất, học thức các loại, đều không nên trở thành ràng buộc khiến ngươi từ bỏ người ngươi thật lòng yêu thương."

Ta hiểu câu này, nếu thật sự yêu một người thì phải ích kỷ vì chính mình mà sống.

Ta không thể làm được.

Nhưng Hoài Viễn lại gật đầu, y rất đồng ý với lời của Nguyệt Nương.

Có lẽ kể từ đó trở đi, ta và Hoài Viễn càng lúc càng cách xa.

Trong viện, tiếng khóc của Nguyệt Nương bị Tước Mai cắt đứt.

"Cô nương, Thái tử phái người đưa quà mừng đến, nói hôm nay mới hồi kinh nên đã bỏ lỡ lễ cập kê của cô nương, cảm thấy vô cùng áy náy." Tước Mai trình hộp quà lên, lại nói thêm, "Thái tử đặc biệt dặn dò, lễ vật này quan sát ở bên ngoài sẽ càng tinh xảo hơn."

Ta mở hộp quà ra, là một đoạn Ngọc Như Ý.

Trên chuôi ngọc xanh trong suốt khảm một khối bạch ngọc, phía trên vẽ mấy nhánh hoa mai nở cùng tuyết, bên cạnh một hàng chữ nhỏ: "Duy nguyện A Kiều mọi chuyện như ý."

Ta nhận ra khối bạch ngọc này, là ngọc bội Thái tử Chu Dịch đeo bên người, hắn là trưởng tôn của tiên hoàng, vào năm hắn sinh ra tiên hoàng đã ban cho hắn một khối bạch ngọc quý giá nhất trong cung. Phàm là con cháu hoàng thân quốc thích không ai không biết khối bạch ngọc này.