Chương 6-1

Không gian trong phòng như bị ngưng đọng mất mấy giây.Chờ Tịch lão gia có thể tiêu hóa xong mọi chuyện cũng muốn bất ngờ, bản thân không ngừng ho khụ khụ, mọi người xung quanh cũng mới định thần lại. Lộ Tinh Nam liền nhanh nhẹn đứng dậy cầm lấy ly nước trên trên đầu tủ bồi lão gia uống nước:" Gia gia, người mau uống nước đi ạ".

Lão gia liền thuận tay cầm lấy ly nước, sau khi uống đủ rồi liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt già có phần ửng đỏ nhìn đến Lộ Tinh Nam, lại nhìn người đang đứng bên cạnh là Tịch Dục:" Con thực sự nhập viện vì loại chuyện này ?"

Lộ Tinh Nam quay đầu thoáng chú ý đến sắc mặt không cảm xúc của Tịch Dục, rồi gật đầu nói:" Dạ đúng, ngày đó quả thật con ngã xuống liền bất tỉnh, liền phải nhập viện, bất quá người cũng không cần quá lo lắng, con quả thật không sao cả, chỉ là eo có chút đau."

Cậu cầm lấy ly nước cất lại trên đầu tủ, bản thân còn không quên làm bộ làm tịch xoa lấy cái eo không khác gì nữ tử đang mang thai mười tháng.

Tịch Đan, Tịch Mai chưa hết hoài nghi, đánh giá cậu cùng Tịch Dục.

Hai người này là đang diễn hay là thật đây ?

Tại sao bộ dáng Lộ Tinh Nam biểu hiện có điểm giống thật?

" Ai da, còn không mau ngồi xuống đây, đừng để bản thân bị mệt chứ" . Tịch lão gia không một chút nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Lộ Tinh Nam, liền lập tức tức giận trừng mắt với Tịch Dục. " Anh còn đứng ngây ngốc đó làm gì, còn không mau đỡ vợ ngồi xuống, thật không biết chăm sóc người khác !"

Tịch Dục:"..."

Không ngờ đến Lộ Tinh Nam lại biện cớ như vậy, tâm trạng Tịch Dục nhất thời không khỏi phức tạp. Mặc dù đã xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Tịch lão gia, hắn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng Lộ Tinh Nam lại nói cậu với hắn đã ngủ với nhau nhiều lần, khiến hắn nhớ đến sự kiện kia, trong lòng liền dâng lên cảm giác ghê tởm, chán ghét.

Mặt liền trở nên vô cảm, cầm lấy một tay Lộ Tinh Nam đỡ lên, Tịch Dục cố gắng loại bỏ bài xích mà tiếp tục phối hợp :" Lần sau con sẽ chú ý, sẽ không để loại chuyện như vậy diễn ra lần nữa"

Lộ Tinh Nam tựa nữa người vào l*иg ngực hắn, nhất thời diễn đến nhập tâm, ngẫng đầu lên nũng nịu nói : "Cái này là anh nói nha, không giữ lời làm chó".

Tịch Dục cuối đầu, gặp phải ánh mắt trong veo, trong lòng có phần dao động, bàn tay đang đỡ lấy cậu đột nhiên nắm chặt hơn. Hắn không biết từ khi nào ánh mắt tham lam của kẻ điên này lại trở nên sạch sẽ, lại thuần khiết đến vậy?

Cậu mới nhập viện có một lần liền thay đổi?

Là đang diễn cho hắn xem hay còn điều gì khác ...

Tịch Dục nheo mắt dò xét, trầm giọng :" ... Anh nói được làm được."

Lộ Tinh Nam cười rạng rỡ, tay phai giơ lên chĩa ngón út ra " Ngoắc tay hứa trăm năm không được nuốt lời"

Tịch Dục:"..."

Lộ Tinh Nam khi nói lời này biểu cảm cực đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, mắt hạnh bỏi vì đang cười cũng cong híp lại thành hình trăng khuyết, đôi mắt có phần sáng ngời như thể chứa đựng bầu trời đầy sao.

Tịch Dục không khỏi ngây người chừng hai giây, cảm xúc gì đó trong lòng đã lâu như muốn trổi dậy, hắn có chút thất thố đẩy Lộ Tinh Nam ra, giọng cức nhắc :" Em cho rằng bản thân là đứa nhóc ba tuổi sao, nói lời như vậy mà không sợ mất mặt ?"

Lộ Tinh Nam thiếu chút nữa là bị Tịch Dục đẩy muốn ngã, may mà có tủ đầu giường phía sau mới có thể không ngã xuống, đôi mắt cậu kinh ngạc mở to, không ngờ tới Tịch Dục lại không có phong độ như vậy, cậu đã cất công cùng hắn diễn kịch hoàn hảo như vậy, kết quả hắn còn đẩy cậu ?

Hừ, nếu hắn đã bất nhân, thì đừng trách cậu bất nghĩa !

Lộ Tinh Nam mở miệng, thừa dịp có Tịch lão gia ở đây chống lưng, tranh thủ giáo huấn lại Tịch Dục mốt chút, liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của lão gia tử:" Tịch Dục vậy mà còn biết thẹn thùng sao,ha ha ha, gia gia đã lâu không thấy con xấu hổ, Tịch Đan, Tịch Mai có phải các con lâu rồi cũng không thấy ?"

Lô Tinh Nam :????

Gia gia, người thế nào mà nhìn thấy cháu trai của người đang thẹn thùng? Hắn là đang khi dễ cậu mà! Là đang thật sự bắt nạt theo nghĩa đen.

Tịch Đan, Tịch Mai thật sự không nói nên lời. Ở trong mắt hai nàng, rõ ràng là lúc nãy Tịch Dục không kiềm được nóng nãy dành cho Lộ Tinh Nam, làm gì tồn tại cái gọi là thẹn thùng ?

Bất quả chỉ là suy nghĩ trong lòng, hai chị em đời nào lại dám nói ra.

Tịch Đan mỉm cười nói:" Đúng vậy, thật khó thấy được Tịch Dục thẹn thùng."

Tịch Mai bĩu môi :" Hai người các người, cũng thật là"

" Ha ha ha, xem như là ta chưa biết , chưa nhìn thấy gì cả". Tịch lão gia tử thật sự cao hứng, trước đây, khi cặp đôi này đến nơi này, cũng tỏ ra ân ái, nhưng có chút kì lạ, cảm giác xa cách xem nhau như khách, nhưng hôm nay bầu không khí rõ ràng đã khác trước, phảng phất như được bơm vào linh hồn, cảm giác linh động hơn, cảm xúc tươi mới hơn.

Hảo a, rất tốt, thấy tình cảm của hai người họ ngày càng tốt, Tịch lão gia không khỏi mùng thầm, như vậy là ông có thể yên tâm mà già đi.

Tịch lão gia tử năm lấy cánh tay Lộ Tinh Nam, vui mừng vỗ về:" Tiểu Pudding, sau này Tịch Dục nhà ta liền giao cho con"

Câu này nói ra liền như lời trăn trối khiến nội tâm đang muốn làm chuyện xấu của Lộ Tinh Nam bình tĩnh lại, trong lòng hoảng hốt, mặc dù cậu chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn với lão gia, cậu liền thật sự yêu thích vị trưởng bối này, nghĩ đến ba tháng sau ông mất đi, đôi mắt liền không nhịn được muốn rưng rưng.

Hy vọng chuyện cậu xuyên đến cuốn sách này sẽ tạo nên hiệu ứng bươm bướm, kéo dài thêm cho lão gia tử chút thọ mệnh. Dù sao, đây cũng không phải thế giới thật, cốt chuyện đã thay đổi.

" Ân, gia gia yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc lão công trắng trẽo mập mạp như bé heo"

Tịch Dục"..."

Cậu đang mắng hắn là heo sao ?

Lộ Tinh Nam này quả thật cần dạy dỗ lại!

.........

Hôm nay là thứ sáu, Tịch Dục vẫn còn lịch phải đi làm, nên sau khi thành công xóa bỏ hiểu lầm trong lòng Tịch lão gia, hắn liền xin một mình cáo lui.

Trên đường rời khỏi viện dưỡng lão, hắn lại đυ.ng phải Tịch Tông Trang cùng Trần Ngọc Lan đang dính lấy nhau.

Nhìn thấy con trai, Tịch Tông Tranh ngạc nhiên cất lời :" A Dục, con đến gặp chúng ta sao ?"

Tịch Dục vốn định nói không phải, bất quá hắn nhìn đến Trần Ngọc Lan, như nhớ đến điều gì, bước đến nói:" Trần Ngọc Lan, gia gia biết chuyện Lộ Tinh Nam nhập viện là do bà truyền đến tai ông đúng không?"

" A? Cái gì a?" Trần Ngọc Lan vờ mịt mù mở to hai mắt, khuôn mặt vô tội, giở giọng thương tâm nói :" A Dục sao con lại nỡ nói lời như vậy, ta sao lại dám ở trước mặt ba dám nói lời như vậy. Hơn nữa, nếu quả thật là do ta nói ra đi chăng nữa, lão gia cũng sẽ không tin ta, đâu phải con không biết ông ta có bao nhiêu phần chán ghét ta"

" Đúng vậy, A Dục con không được nói bậy" Tịch Tông Tranh khó chịu nói :" Ngay cả khi con không thích Ngọc Lan, con cũng không thể oan uổng mà vu khống cho nàng. Hơn nữa, Lộ Tinh Nam nhập viện sao? Chuyện này xãy ra khi nào? Vì cái gì mà phải nhập viện?"

Cũng như Tịch Đan, Tịch Mai, Tịch Tông Tranh cũng không biết hôm nay Lộ Tinh Nam cùng Tịch Dục đến đây là gì, chỉ biết họ được lão gia gọi đến.

Tịch Dục cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:" Ba, người xem, người không biết chuyện Lộ Tinh Nam nằm viện, còn hỏi thăm ta tình hình một chút, nhưng Tần Ngọc Lan vừa rồi lại không như vậy, ta mới hỏi bà ta, bà ta dường như đã biết đến việc ta định nói."

Chỉ đơn giản hai câu nói, hoàn toàn khiến Tịch Tông Trang cùng Ngọc Lan bị sốc, Tịch Tông Tranh kinh ngạc nhìn lại Ngọc Lan.

Sắc mặt Trần Ngọc Lan cũng dần trở nên hoảng hốt, mở miệng nói lắp:“Ta…… Ta…… A Dục, ngươi đang nói cái gì a, ta không biết, ta cái gì, ta cái gì cũng không biết, lão công, ta thật sự cái gì cũng không biết.”

" Thật là không biết?" Giọng Tịch Dục có phần lạnh lùng nguy hiểm:" Vậy ta liền tốt bụng nhắc lại cho bà. Chẳng phải hôm qua bà cùng cháu dâu nhà Trương gia chơi bài còn lơ đãng nói ra chuyện ta cùng Tinh Nam gây lộn đến nhập viện, để cháu dâu Trương gia về nói lại với trưởng bối, sau đó liền khiến Trương gia gia đến đây vấn an một chuyến, kể hết mọi chuyện cho lão gia. Trình tự đúng chứ ?"

Sắc mặt Trần Ngọc Lan ngày càng trắng bệch, hai chân nhũn ra lui về phía sau một bước:" Ngươi, ngươi như thế nào lại biết ?"

" Ngọc Lan, là em làm thật sao?" Tịch Tông Tranh kinh ngạc chất vấn.

Ngọc Lan lúc này mới phản ứng được chính bản thân lỡ miệng, vội vàng lắc đầu:" Không phải em, thật sự không phải em, lão công phải tin em"

" Chính miệng em nói ra, em còn muốn ta tin tưởng!" Tịch Tông Tranh tức giận không thể phát tiết, liền hất tay Ngọc Lan ra: " Em là đang muốn làm cái gì! Thân thể ba hiện tại càng ngày càng yếu, bác sĩ bảo đừng càng khiến ông thêm phiền não, em như thế nào còn cố tình để lộ ra thêm chuyện này? Em là đang muốn ba sớm ra đi thêm một chút sao ?"

Lời này cũng quá nghiêm trọng, Ngọc Lan sao có thể gánh nổi tội danh này, nàng lại tỏ ra nhu nhược khóc lên:" Lão công, em là không cẩn thận nói ra, em không phải cố ý, xin anh tin tưởng em, em thật sự không phải cố ý.”

Trần Ngọc Lan năm nay mới tầm 37 tuổi, nhờ biết bảo dưỡng nhan sắc, thoạt nhìn trẻ ra 10 tuổi, thật sự xinh đẹp, khóc lên hoa lê đoái vũ, chọc người trìu mến. Tịch Tông Tranh nhất thời chịu không nổi Trần Ngọc Lan khóc, nàng vừa khóc, ông ta liền mềm lòng.

Không chỉ vậy, nàng còn rúc người vào lòng Tịch Tông Tranh, làm ông ta dâng lên cảm giác chính ông ta là người duy nhất có thể bảo vệ nàng ta: " Dì con chắc cũng không cố ý, ta thấy ông con cũng không bị ảnh hưởng đến tâm trạng nhiều, chuyện này... vẫn là bỏ qua đi".

Dục Tịch thờ ơ nhìn bộ dạng diễn kịch của Trần Ngọc Lan, lại nhìn về hướng người cha đang đứng về phía ả ta vô điều kiện, không khỏi chế nhạo: " Bà Trần Ngọc Lan xem ra nắm khá rõ chuyện giữa tôi và Lộ Tinh Nam, lại còn có thể truyền tin được tới tai gia gia nhanh như vậy. Thật tốt nếu trí lực này của bà được sử dụng trong kinh doanh? Vậy thì thương hiệu Sweety không tới nỗi thua lỗ mấy năm nay. Tôi nghĩ đã tới lúc bàn giao thương hiệu này cho bộ phận khác của tập đoàn. Dù sao thì nhà họ Tịch có kinh doanh lớn tới đâu cũng không phải nhà từ thiện rãi tiền hàng năm như vậy, bố nghĩ sao?"

" Không, không được đυ.ng tới Sweety của tôi" Trần Ngọc Lan mất bình tĩnh hét toán lên.Sweety là thương hiệu quần áo sang trọng nhưng không quá đắt dành cho phụ nữ, cũng là côn ti mà cô đã năn nỉ chồng từ lâu để thành lập. Dù mỗi năm kinh doanh đều thua lỗ, nhưng ít ra bản thân còn có thân phận là chủ một thương hiệu. Nàng ta dùng thân phận này không chỉ để kinh doanh quần áo mà còn để có thể gia vào các nhóm hội thương gia và tiếp cận với các phu nhân nhà khác. Nếu thương hiệu này bị tước đoạt, thân phận tình nhân của ả sẽ bị đem ra bàn tán, bị coi thường , thậm chỉ không thể kết giao với vị phu nhân nào. Nhất định nàng ta sẽ không để mất đi thương hiệu do bản thân tạo ra !

" Tịch Dục, thương hiệu này thuộc về ta, con không có quyền tước đoạt !" Ngọc Lan lớn tiếng.

Tịch Dục tùy ý chỉnh lại măng sét của bộ vét. Rõ ràng Sweety dược thành lập với tư cách là một nhánh nhỏ của tập đoàn nhà họ Tịch:" Là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Tịch, tôi không đủ có quyền đó? Theo bà ai đủ tu cách làm chuyện đó ?"

" Ý dì là ... là ..." Trần Ngọc Lan muốn phản bác, lại hát hiện bản thân căn bản không thể phản bác được. Nàng ta lại bật khóc, đôi tay nắm lấy tay của Tịch Tông Tranh như nắm lấy sợi rơm cứu mạng:" Lão Công, xin anh mau nói giúp em vài câu . Anh nói với con là thương hiệu của em, không được phép tước đi cho người khác, mau nói giúp em đi, cho dù anh không vì em thì cũng phải vì lợi ích của con chúng ta chứ."

Tịch Tông Tranh và Trần Ngọc Lan cũng đã có một đứa con, năm nay cũng đã 18 tuổi. Tịch Tông tranh rất yêu thương đứa con trai này, thậm chí còn yêu thương đứa con đầu Tịch Dục.

Ngay lập tức ông tỏ vẻ không hài lòng hướng về phía Tịch Dục: " A Dục, con có đang đi quá xa không ? Đã nói Ngọc Lan không cố ý, ông nội cũng không xãy ra chuyện gì, hà tất phải làm đến mức này?"

" Làm sai nếu không phải trả giá, lần sau sao có thể rút được kinh nghiệm" Tịch Dục lãnh đạm nói tiếp:" Tôi là đang thông báo trước. Đến lúc đó đừng có đến công ty mà khóc nháo làm mất thể diện gia đình. Các người có chuyện thì tiếp tục nói, tôi bận đi trước."

Tịch Dục bước đi, một bàn tay nắm anh lại, Trần Ngọc Lan hoảng sợ nắm lấy cánh tay anh, vẫn là đôi mắt ngấn nước đó: " A Dục làm ơn, di thật sự biết sai rồi, đường tước đi Sweety của dì, ta hứa sẽ không ra ngoài nói nhảm nữa, là lần này ta không sáng suốt, ta nhất định sẽ sữa đổi, xin con bỏ qua lần này."

" A Dục, dì của con thực sự không cố ý. Coi như nể mặt ta, con hãy rộng lượng mà bỏ qua." Mặc dù là cha của Tịch Dục nhưng trong công ty, Tịch Tông Tranh không có quá nhiều tiếng nói, nên chỉ có thể nhẹ giọng thuyết phục:" Nếu con không bỏ qua cho dì, con cũng nên nghĩ đến Tịch Hiên. Thằng nhóc ấy rất ngưỡng mộ con. Nếu nó biết con làm dì Lan buồn, nó ấy sẽ cảm thấy buồn như thế nào."

Tịch Dục nhìn cha và mẹ kế trước mặt, trong lòng sớm đã nguội lạnh tình cảm gia đình, bây giờ lại dâng lên cảm xúc mỉa mai. Thật nực cười, hai con người này, một người là người đàn ông đã phản bội lừa dối người mẹ của anh ngay khi bà con sống, kẻ còn lại là người phụ nữ đã phá hủy gia đình của anh ta. Nhưng bây giờ hai người họ đang năn nỉ, xin anh phải rộng lượng tha thứ, như thể nếu anh không đáp ứng yêu cầu của họ. Anh lập tức trở thành người tàn ác, kẻ xấu xa.

Thật bẩn thỉu.

Buồn nôn.

Tịch Dục nhanh chóng gỡ bàn tay của Ngọc Lan, lông mày cau lại:" Con trai của hai người cũng gần 18 tuổi rồi nếu muốn nó nhận được bất cứ cổ phần nào mà con cháu của Tịch gia nên có thì nên chấp nhận chuyện này, nếu không con sẽ không để nó có được cái gì."

Trần Ngọc Lan nghe thấy mà như sét đánh ngang tai, vẻ mặt kinh hải nhìn Tịch Dục.

Đến Cả Tịch Tông Tranh cũng phải ngạc nhiên nhìn lại con trai của mình. Không biết bắt đâu từ khi nào mà con trai ông lại có thể tàn nhẫn, máu lạnh như vậy. Đây đâu còn là đứa trẻ ngây thơ mong chờ cái ôm và nâng đỡ từ ông nữa. Tịch Dục bây giờ chính là con đại bàng có thể bay vυ"t lên trời cao, không một ai có thể ngăn cản những việc mà hắn ta muốn làm.

Hai vợ chồng vẫn đứng đó bàng hoàng, lúc định thần lại thì Tịch Dục cũng đã đi mất lúc nào không hay.

......... ( mới viết lại, chắc sẽ sai vài chỗ hô, anh chị em thông cảm)