Chương 5

Vào sáng hôm sau, khoảng 7:20 , Lộ Tinh Nam bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của quản gia Lý qua điện thoại bàn, ông gọi điện thông báo với cậu rằng Tịch Dục 8h liền xuất phát đến viện điều dưỡng.Lộ Tinh Nam vẻ mặt thống khổ bò dậy, mắt còn híp híp bước vào nhà tắm giải quyết chuyện vệ sinh cá nhân.

Thời điểm định súc miệng, cậu chật vật nâng cánh tay lên, hình như là bị thương rồi, cậu vội vàng kéo áo ngủ xuống xem, vừa nhìn thấy liền biết ngay chỗ tối hôm qua bị Tịch Dục niết mạnh quá trở nên bầm tím.

Ngao_____

Rõ ràng tối hôm qua để phòng ngựa vạn nhất, cậu còn lấy dược thoa lên cánh tay , như thế nào còn có về bầm tím.

Chắc chắn đều là do tên nam chính kia, dùng sức lớn như vậy làm cái gì!

Cậu không khỏi bất mãng mắng hắn vài câu trong lòng, Lục Tinh Nam đành đổi tay trái súc miệng, lại có chút gian nan rửa mặt, liền trở lại phòng ngủ bôi thêm lớp thuốc, sau đó mới đên phòng quần áo thay đồ.

Nguyên chủ vốn có chút nữ tính, lại vì Tịch Dục mà trở nên yêu thích trang điểm, nên hầu hết quần áo của cậu chỉ có màu hường, màu tím. Trái lại, Lộ Tinh Nam vốn lại thích phong cách giản lược đơn giản, tự nhiên cũng không tiếp thu được tủ đồ này, cậu ở trong đống quần áo tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được ra một kiện áo sơ mi trắng kèm theo một kiện áo khoác màu be.

Kết hợp cả hai lại với nhau sẽ mang lại cảm giác thoải mái, thanh tân lại tú khí, sau đó chọn thêm các lọn tóc thích hợp để làm bồng bềnh lên, thoạt nhìn càng thêm mềm mại nhỏ bé!

Lộ Tinh Nam hài lòng mỉm cười, đây mới là bộ dạng của người 23 tuổi nên có, đẹp trai , sạch sẽ!

Một ngày mới tốt đẹp bắt đầu từ việc chọn quần áo hợp lí, Lộ Tinh Nam kế tiếp nhanh chóng rời phòng hướng về phía thang máy.

Căn Biệt thự này của Tịch Dục trên dưới có 6 tầng, ở 4 tầng trên cùng củ biệt thự nếu đi bằng cầu thang bộ sẽ hơi bị tốn sức, vì vậy xây thêm thang máy để tiện lên xuống nhà, mà cơ bản cũng chỉ có khi lau dọn mới có người dùng cầu thang bộ, lúc bình thường cũng không có ai đi.

Đến dưới tầng một, thang máy đinh một tiếng kêu lên, Lộ Tinh Nam bước chân rời khỏi thang máy. Liếc mắt một cái liền thấy được Tịch Dục đang trong phòng ăn dùng bữa sáng, thế nhưng hắn lại không đợi cậu, aaaa , đồ ăn đều bị hắn ăn hết rồi a.

Lộ Tinh Nam vội vàng chạy đến, thấy trên bàn vỏn vẹn chỉ còn 3 cái bánh sủi cảo, thương tiếc " A" một tiếng lại nói " Đồ ăn đều bị anh ăn hết rồi, còn em phải làm sao?"

Tịch Dục nghe tiếng phảng phất biết hắn đã xuống, hờ hững nhướng mắt , nhìn thấy khuôn mặt đầy tươi tắn, cùng với kiểu quần áo mới mẻ này không khỏi giật mình buộc miệng nói ra " Cậu sao lại ăn mặc thế này?"

" Mặc như này là sao ?" Lộ Tinh Nam cúi đầu nhìn xuống quần áo của chính mình, rõ ràng đâu có bị bẩn hay khoa trương, không lẽ không được mặc như này sao? Lộ Tinh Nam khó hiểu hỏi đến Tịch Dục:" Lão công, em như này là sao? không lẽ không được mặc như này?"

Tịch Dục bị hỏi đến, đành lạnh nhạt liễm mắt :" Không phải, cậu muốn mặc thế nào thì mặc theo ý cậu "

Lộ Tinh Nam còn muốn hỏi tiếp, bất quá xét thấy bả vai còn bị đau, vẫn là không nên chọc giận lão đại, sức lực chủa hai người chênh lệch quá lớn, cậu không dám kiêu ngạo trước mặt hắn.

" Tiểu tiên sinh, cậu đã xuống dùng bữa?" Quản gia Lý bưng một dĩa sủi cảo mới bước ra, " Ở đây còn rất nhiều, cậu đừng vội, vừa rồi cậu chưa xuống nên tôi không mang ra"

" A, ra là như vậy, tôi còn tưởng hết rồi" Lộ Tinh Nam không khỏi xấu hổ cười cười , bởi vì cảm hấy bản thân quá mất mặt mà cả khuôn mặt đỏ ửng.

Thấy vậy, quản gia Lý hơi kinh ngạc, tiểu tử mặt dày này vậy mà lại đỏ mặt? Cậu không phải không như ý sẽ đem ông ra khiển trách sao?

Nhắc mới thấy, từ sau ngày hôm qua tiểu tiên sinh được xuất viện , hành vi cử chỉ cửa hắn có điểm dị thường, Không phải là bị đâm đầu đến hư não đi ?

Trong đầu lung tung suy nghĩ nhưng tay quản gia Lý vẫn bưng dĩa thức ăn đến bàn, " Tiểu tiên sinh, mời dùng bữa"

"Ân , cảm ơn Quản gia Lý" Lộ Tinh Nam nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, vui vẻ cầm đũa lên ăn. Chỉ trong chốc lát, hai bên má phồng lên như sóc, da thịt trắng nõn bên má của cậu căng ra.

Mãi đắm chìm trong mỹ thực Lộ Tinh Nam cũng không để ý đến ánh mắt đầy hoảng dợ của quản gia Lý, không thể tin được một tiểu tử thiếu tố chất lễ phép như cậu mà lại cảm ơn ông ? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao ?

Quản gia Lý không khỏi nhìn ra hướng cửa sổ để xác minh.

Tịch Dục nãy giờ vẫn ưu nhã mà ăn xong cái sủi cảo cuối cùng, rồi nhàn nhạt liếc mắt xem Lộ Tinh Nam, đối phương một ngụm nuốt lấy một cái sủi cảo, rõ ràng động tác không hề ưu nhã, nhưng lại không thô lỗ, lại thêm vẻ mặt thư giản, lông mày công công dáng vẻ hạnh phúc khi được nhắm nuốt tạo cảm giác thèm ăn cho người khác.

Khiến trong lòng hắn không khỏi nãy sinh ý nghĩ " Cậu ta ăn đến vui vẻ như vậy, đồ ăn của cậu chắc hẳn là rất ngon, có lẽ cũng nên nếm thử"

Ý thức được bản thân vậy mà có cái suy nghĩ đó, cau mày tự kinh tởm, liền đặt đũa xuống, lau miệng rồi đứng dậy.

Lộ Tinh Nam liền vội vàng ngẩng đầu :" Muốn khởi hành sao ? nhưng em vẫn chưa ăn no "

Trong họng còn chứa một miệng thức ăn, cậu hàm hàm hồ hồ nói chuyện , nhưng vẫn có thể diễn đạt ý của câu.

Tịch Dục vốn dĩ định dứt khoác nói đi, dù sao thì ăn không no cũng không liên quan gì đến hắn hay chính xác hơn là thời điểm tra tấn cậu mới làm hắn có điểm thoải mái, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhở nhắn trắng nõn không trang điểm của Lộ Tinh Nam thì lời nói đến bên miệng liền đổi thành :" Tôi lên xe chờ trước, còn có 7 phút, 8h đúng sẽ khởi hành"

Nghe vậy hai mắt Lộ Tinh Nam sáng ngời, vui vẻ ân ân gật đầu " Được rồi, được rồi, em hứa sẽ có mặt đúng giờ"

Nói xong cậu liền tranh thủ hướng về phía quản gia Lý :" Lấy cho tôi thêm một dĩa nữa, tôi còn muốn ăn "

Quản gia Lý :" Còn muốn ăn sao ? Tiểu tiên sinh , cậu đã ăn 40 cái rồi "

" Vậy lấy thêm 60 cái nữa nhé , cho đủ tròn 100 cái"

Quản gia Lý :"....."

Tịch Dục đang cất bước :" ..."

Cậu ta là heo sao? ăn một trăm cái sủi cảo ?

Sau cùng, Lộ Tinh Nam thật sự ăn hết 100 cái sủi cảo, bởi vì căn bản quản gia Lý không hấp nhiều đến như vậy, mà hiện giờ đi chưng thì không kịp thời gian nữa rồi.

Thùng cơm Lộ Tinh Nam vẫn chưa được ăn no đành phải xách theo một túi đồ ăn vặt lên xe, Tịch Dục liếc thấy túi bánh của siêu thị trong tay cậu , ánh mắt hắn lại trở nên trầm ngâm.

Lộ Tinh Nam lại cho rằng đối phương ghét bỏ mình ăn nhiều, ngượng ngùng che lại bụng :" Em chưa no...."

Tịch Dục lạnh nhạt dời tầm mắt đi chỗ khác :" Không liên quan đến tôi "

Lộ Tinh Nam ".... Oh"

Còn không phải tại hắn cứ nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt của cậu sao, bằng không ai thèm giải thích cho hắn, hừ, không liên quan cái gì không liên quan!

Mặt nóng hừng hực dán vào cái mông lạnh, Lộ Tinh Nam lại thấy chính mình càng thêm đói, vì vậy vội vã khui một bọc bánh quy nhập khẩu, biến bi phẩn tức giận thành sự thèm ăn.

Cư như vậy, trong xe vốn chỉ có yên tĩnh vẫn luôn vang lên âm thanh sột sột soạt soạt ăn vặt của Lộ Tinh Nam.

Tài xế đang lái xe đằng trước thông qua kính chiếu hậu để quan sát vị trí của hai người đằng sau cũng phải hết sức kinh ngạc: Cậu chủ là người thích an tĩnh như thế nào lại để tiểu tiên sinh này ở trước mặt hắn ăn ăn? Không phải cảm tình vẫn luôn không tốt sao ? Tại sao bây giờ có vẻ như đang dung túng cho cậu ta ?

......

Viện dưỡng lão của ông nội vốn nằm ở ngoại ô thành phố, có lưng tựa núi, còn có cầu nhỏ nước chảy, hoa thơm chim hót, phong cảnh phá lệ hợp lòng người, không hổ là kẻ có tiền xây viện dưỡng lão.

Tính ra lão Tịch Năm nay cũng 95 tuổi , tuổi cao thì sức yếu, thân thể năm này lại không bằng năm trước, đạc biệt gần đây bác sĩ còn căn dặn nhà họ Tịch nên chuẩn bị tốt tâm lí.

Nói cho cùng lão nhân gia cũng đã quá lớn tuổi, tuổi trẻ cố gắng lập nghiệp , thân thể lại mang nhiều bệnh tật, có thể kéo dài sự sống đến ngày này cũng đã tính là thọ, bởi vậy nhà họ Tịch dù có bi thương như thế nào cũng tương đối bình tĩnh chấp nhận kết quả này, chỉ là ngày càng gia tăng số lần đến vấn an lão gia.

Hôm nay hai người họ đến thăm lão gia vừa hay bất ngờ gặp được các dì và cha cùng mẹ kế của Tịch Dục.

Lộ Tinh Nam chỉ vừa mới bước chân vào cửa đã phải đối diện với năm sáu cặp mắt, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị lão gia yêu thương gọi lại:" Tiểu Pudding đến rồi a, mau lại đây với gia gia nào "

Nguyên thân nhũ danh kêu Tiểu Pudding, bất quá hiện tại trừ lão gia gia ra , cũng chẳng ai còn gọi cậu như vậy, tất cả là do nguyên thân vốn không thích cái tên này, nhưng vẫn muốn lấy lòng lão gia, cho nên mỗi lần lão gia gia gọi tên hắn, trong lòng nguyên chủ trước tiên đều sẽ khinh nhẹ một cái, bên ngoài lại lộ vẻ ngoan ngoãn vui sướиɠ.

Thành thật mà nói, nhân cách nguyên thân quá tệ, chỉ là không biết tại sao lão gia lại có thể yêu thích cậu ta, Trong tiểu tiểu thuyết cũng không nhắc đến nguyên nhân tại sao cậu ta lại được yêu thích.

" Gia gia " Lộ Tinh Nam ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó cũng chào hỏi những người thân khác : " Dì hai, dì ba, cha, dì Trần"

Tịch lão gia trước nay có tổng cộng ba người con, bao gồm 1 trai hai gái, mà đại nhi tử chính là phụ thân Tịch Dục sau đó mới đến hai người con gái, một người được gã ra nước ngoài , người nữa lại gã đến thủ đô. Gần đây nghe tin lão gia nhân có khả năng sống không còn bao lâu nữa , tất cả đều tạm thời trở lại nhà cũ trước kia.

Ngày thường nếu không bận việc gì hai chị em sẽ cùng hẹn nhau đến viện dưỡng lão để bồi lão gia.

" Tinh Nam đến rồi a " Người dì thứ hai được gã đến thủ đô vừa mỉm cười hòa khí , trong tay còn đang gọt lấy quả táo.

Còn người dì ba thì trang điểm tinh xảo, chân thì ngồi vắt chéo liếc nhìn đến Lộ Tinh Nam, đem cảm xúc chán ghét đều lộ rõ trên mặt.

Cha của Tịch Dục , Tịch Tông Tranh vốn cũng không thích Lộ Tinh Nam, bất quá vẫn ngại lão gia tử đang ở đây, vẫn là "Ân" một tiếng gật nhẹ đầu đáp lại.

Người phụ nữ này giờ vẫn lạng yên xem kịch chính là mẹ kế Tịch Dục, Trần Ngọc LAn, nàng ta cả khuôn mặt đều đầy nét tươi cười đứng dậy khỏi ghế, tiến đến trước mặt Lộ Tinh Nam, rồi lại kéo lấy cổ tay cậu:" Tinh Nam đến rồi, các con đến đây nhanh quá, trên đường có bị kẹt xe không ?"

Lộ Tinh Nam bị nàng kéo tay đến mép giường, thật muốn giật tay lại, nhưng như vậy thật thô lỗ, cậu chỉ có thể mỉm cười lễ phép :" Cũng hảo, không tắt đường lắm "

" Hảo không tắt đường liền tốt, con và A Dục đã ăn sáng chưa, nếu chưa để ta gọi hộ lí Tôn đi mua giúp ?"

" Không cần đâu dì Trần, sáng nay con cùng lão công đã cùng dùng bữa mới đến đây " Lộ Tinh Nam nhân cơ hội ngồi xuống, nhẹ nhàng rút lấy tay bản thân ra.

Nữ nhân này quả thật đủ dối trá, sự việc có thể đi đến ngày hôm nay cũng tám chín phần là do cô ta nhúng tay vào, vậy mà còn không biết xấu hổ , còn nhiệt tình như vậy.

" Ăn rồi vẫn có thể đến ăn thêm chút, các ngươi từ chỗ đó đến đây cũng đã hơn một tiếng đi xe" Trần Ngọc Lan vẫn nhiệt tình mời gọi tiêu thụ đồ ăn sáng.

Lộ Tinh Nam ngượng ngùng xua tay :" Thật sự không cần đâu dì, chúng con buổi sáng đã ăn há cảo đến no"

Mặc dù bây giờ cậu vẫn có thể ăn thêm nhưng thật sự không muốn ăn lấy đồ ăn của Trần Ngọc Lan này.

" Hảo, nhi tử đều đã ăn no , người cũng không cần tiếp tục ép" Lão gia này giờ vẫn nằm trên giường nhìn thấy cháu dâu bảo bối không được dễ chịu, lập tức cũng không vừa lòng, tức giận trừng mắt Trần Ngọc Lan :" Tiểu Putdding không phải là tiểu hài tử, đói hay không đói chình nó còn không tự mình biết sao ? Còn muốn cô ở đây nói hỏi nhiều sao."

Khóe miệng đang tươi cười của Trần Ngọc Lan bỗng cứng đờ, có chút vô thố nhìn đến lão gia :" Cha, ta không phải là đang lo lắng cho Tinh Nam cùng A Dục ăn chưa no sao ?"

" No hay chưa no tự chúng nó biết, chúng nó cũng không phải người ngoài cần gì khách khí ?"

Lão gia ngay từ ngày biết ả ta là tiểu tam thì vẫn luôn chán ghét nàng, dù sao lão vẫn ưng người vợ ban đầu của Tịch Tông Tranh, rõ là người phụ nữ thông minh, đãm đang lại xinh đẹp, chỉ là ông trời đố kị với nhan sắc của nàng, mới 40 tuổi đầu đã mất trong tai nạn máy bay. Ngay sau đó, Tịch Tông Tranh cũng không màng đến lười phản đối của người nhà, mạnh mẽ đem ả tiểu tam về nhà trở thành chính thức.

Tịch Tông Tranh cũng không thể ngồi yên nhìn người vợ của mình bị khi dễ, cũng đứng lên nói :" Cha, Ngọc Lan cũng chỉ là muốn quan tâm đến Tinh Nam và A dục, người cũng không cần nói cô ấy như thế"

Tịch lão gia tử :" Ngươi còn muốn quản ta nói thế nào, nếu nhìn không quen đều đem người cút khỏi đây "

Tịch Tông Tranh:" ..."

Tiếng khóc nức nở vang vọng trong cả căn phòng, Trần Ngọc Lan khóc.

Tịch Tông Tranh nhanh chóng tiến đến ôm lấy thê tử, ôn nhu thuyết phục, còn đem nhi tử cùng kéo xuống vũng nước này: " A Dục, ngươi mau lên tiếng giúp dì Trần giải thích , nàng không phải là đang vì vợ chồng ngươi sao ?"

Tịch Dục thờ ơ liếc mắt nhìn đến người mẹ kế đang khóc thút thích nhào vào vòng tay của Tịch Tông Tranh, " Muốn khóc có thể ra ngoài khóc, đừng làm phiền chỗ gia gia đang nghỉ ngơi "

Trần Ngọc Lan: “……”

Tịch Tông Tranh: “……”

Không thể nói lại cha mình, không lẽ cả nhi tử ông cũng không dạy dỗ được? Hai mắt Tịch Tông Tranh nheo lại, vừa định mang dáng vẻ phụ thân răn dạy trách móc Tịch Dục bày ra, nhưng liền bị con trai ném cho ánh mắt viên đạn, lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược vào họng, khí thế trở nên nhược nhược nói :" Ngọc Lan cảm xúc không tốt, ta mang cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi, mọi người cứ từ từ mà nói chuyện "

Chờ hai người họ đều bước ra khỏi phòng, Tịch Dục mới chịu thu lại tầm mắt.

Sau đó liền tiến về phía Lộ Tinh Nam ngồi xuống bên cạnh, còn đôi mắt thì trở nên nhu hòa nhìn lão gia :" Gia gia hôm nay thân thể người thế nào ?"

Lão gia họ Tịch ngày thường đối với hắn vẫn luôn tươi cười, lúc này lại khịt mũi kiêu ngạo :" Ngươi vậy mà còn biết quan tâm đến thân thể của ta a ?"

" Gia gia sao lại nói như vậy, ta lúc nào chăng quan tâm đến sức khỏe của người " Tịch Dục thừa biết ông là đang ám chỉ hắn việc Lộ Tinh Nam bị làm cho nhập viện.

Quả nhiên với tính cách thiếu kiên nhẫn , lão gia lập tức nói :" Nếu còn biết quan tâm đến ta, vậy trả lời thành thật cho ta, ngươi và Tiểu Pudding có hay không cãi vã đánh nhau? Còn gây lộn đến mức làm Tiểu Pudding nhập viện ?"

" Cái gì ? A Dục đánh Tinh Nam đến mức nằm viện ?" Dì hai Tịch Đan kinh ngạc đến mức cất cao âm lượng, đưa mắt liếc nhìn Lộ Tinh Nam trên dưới một lần,:" Đánh nơi nào? Ta thấy cũng không có gì a ?"

" Còn có thể xãy ra chuyện gì ? Ta thẩy chỉ là lời nói điêu ngoa, phóng đại, làm ầm ĩ lên." Dì ba Tịch Mai tỏ vẻ khinh thường búng móng tay, :" Cha , người không nên kích động, nên chú ý thân thể."

Tính ra Tịch Mai khi còn trẻ vẫn luôn có cảm tình rất hảo đồi với mẫu thân Tịch Dục, bởi vậy nàng rất đau lòng thay cho Tịch Dục, lại càng ghét bỏ Lộ Tinh Nam sữ dụng thủ đoạn để gã cho Tịch Dục, tính khí như phụ nữ, dùng nhiều thủ đoạn, thật không xứng với A Dục !

Cũng không biết là lão gia tử bị tên tiểu tử kia cho uống loại mê dược gì, sủng đối phương vô cùng, xem chính hắn nhưu con cháu ruột trong nhà mà đối xữ !

“Cái gì chuyện bé xé ra to làm ầm ĩ, ta xem Tiểu Pudding hôm nay sắc mặt không tốt, khẳng định là bị thương chỗ nào đó!” Lão trừng mắt liếc nhìn đứa con gái, xong liền dùng bàn tay nhăn nheo nắm lấy tay Lộ Tinh Nam:" Tiểu Pudding , nói cho gia gia nghe, con đau ở đâu? Tên tiểu tử thúi Tịch Dục này đánh con bị thương chỗ nào ? Đừng sợ , nói ra đi, ta làm chủ đánh hắn cho con"

Lộ Tinh Nam nhìn đến tay của lão nhân có chút thẩn thờ, lão gia thật sựu yêu thương nguyên chủ a, nhưng ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được nguyên chủ trước kia đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho ông, đối với ông tỏ vẻ nũng nịu lấy lòng chỉ vì muốn ông áp chế Tịch Dục.

" Gia gia, người từ chỗ nào mà nghe tin ta đánh Tinh Nam?" Tịch Dục nãy giờ vẫn ở bên cạnh đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Lộ Tinh Nam, đem người ôm vào lòng , làm bộ dáng vẻ tình cảm thật tốt nói :" Con đau vì em ấy còn không kịp thì sao có thể đánh em ấy ?"

Lưng Lộ Tinh Nam trở nên cứng đờ, đáy mắt xuất hiện con đau.

Cái cẩu nam nhân này, ngày hôm qua niết mạnh bả vai cậu liền chưa tính, hôm nay lại còn dùng tay niết mạnh eo cậu , không tự mình biết sức lực quá lớn sẽ tạo cho cậu vết bầm sao ?

Cố ý, chắc chắn là cố ý!

Đáng ghét.

Lộ tinh Nam giận mà không dám nói, lại nghĩ đến cùng đối phương đang giả bộ ân ân ái ái, đáy lòng thật không cam phục.Đôi mắt màu hổ phách của cậu giảo hoạt chuyển động, ngay sau đó liền nắm chặt bàn tay mảnh mai thành tiểu quyền, ôn nhu đấm vào ngực Tịch Dục :" Ai da, quỷ sứ, anh nhẹ tay chút, eo này cũng sắp bị anh bóp gãy."

Âm thanh mang vài nét nữ tính cùng hành động của cậu làm Tịch Dục ghê tởm đến toàn thân nổi lên một tầng nổi da gà, thiếu chút nữa một chân đem Lộ Tinh Nam đá văng.

Tịch Đan ,Tịch Mai ngồi gần đó cũng như vậy, đều rùng mình một cái, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lộ tinh Nam. Các nàng đều sớm biết mối quan hệ của cậu cùng Tịch Dục không tốt, cũng biết bọn họ là đang vờ ân ái trước mặt lão gia nhân, nhưng cũng không nên giả vờ đến mức như vậy đi? Ngày thường cũng không như vậy , hôm nay Lộ Tinh Nam là bị làm sao vậy ?

Hiện tại chỗ này chỉ có Tịch lão gia là không có phản ứng như vậy, còn tưởng Lộ Tinh Nam là bị thương chỗ eo, lập tức bao che hỏi cậu :" Hắn đánh con ở eo ? Mau kéo áo lên cho gia gia nhìn xem có bị nghiêm trọng không "

" Gia gia, không có" Lộ Tinh Nam ngượng ngùng chớp mắt, nhưng tay lại dùng sức bóp chặt tay của Tịch Dục đang ôm eo cậu :" Đều là tại Tịch Dục tên ác ma này, đêm đó hắn vậy mà yêu cầu ta thõa mãn nhiều lần, hại ta ngày hôm sau chân mềm yếu sức té ngã đập phải đầu, tối hôm qua cũng là đã nói con muốn ngừng, không muốn nữa kết quả hắn còn cô ý nghe thành đừng có ngừng, hợp với lộng thật nhiều lần, anh ta đáng chết biết bao, gia gia người nhất định phải thu thập anh ấy giúp con !"

Tịch lão gia tử:?

Tịch đan tịch mai:??

Tịch Dục:???

Đề tài như thế nào đột nhiên thay đổi .........