Chương 1: Kí ức sâu thẳm

Anh hai, hic,. anh đâu rồi..

Cô bé đi đôi giày đỏ cứ chạy về phía trước, phía sau bóng đêm đang bao chùm lấy toàn bộ, nuốt chửng mọi thứ, không có thứ gì có thể thoát khỏi nó. Và trong bóng đêm lạnh lẽo đấy, có một con quỷ đang giận dữ lao tới cô bé. Hứa Vân đã ngã xuống, sợ hãi nhìn về đằng sau và...

-Áaaaaaa...

Hứa Vân giật mình tỉnh dậy, cả người thẫm đẫm mồ hôi, tay chân cô bé vẫn đang run, thở hổn hển trông rất đáng thương, tiếng khóc thút thít trong phòng ngày càng rõ ràng, hai mắt nhắm chặt muốn quên đi giấc mơ vừa lãy, mà không đúng, nó không phải là giấc mơ mà nó gọi là cơn ác mộng.

Cánh cửa căn phòng đưưc mở ra, người đàn ông khí chất cao ngạo bước vào, nhưng khi nhìn thấy người con gái đang sợ hãi như thế, mọi quyền lực hay khí thế lạnh lùng đều biến mất, không dấu được sự lo lắng trên khuôn mặt đó. Nhanh chóng bước đến, bước chân vội vã và ôm trầm lấy em.

-Em đừng sợ, anh hai đây.

Bóng người to lớn ôm bọc Hứa Kim Vân, một tay đưa ra đằng sau vuốt lấy mái tóc, một tay nâng bàn tay lên hôn nhẹ vào mu tay cô bé. Trấn an cô bé bình tĩnh hơn, mặc cho có đánh hay đẩy hắn ra như thế nào.

-Vân Vân,ngoan nào..

Hắn nhanh chóng đưa vào miệng Hứa Vân một viên thuốc, cả người Hứa Vân không còn chống cự hắn nữa. Ôm chặt hắn giọng run run nức nở:

-Anh hai, anh đừng bỏ em, Hứa Vân ngoan lắm, anh hai đừng bỏ bé.

Từng câu nói như một cái roi quất vào trái tim hắn vậy, đặt em ngay ngắn ở gường, ánh mắt thương yêu chìu mến.

-Không, anh sẽ không bao giờ bỏ em, em ngủ ngoan nào.

Mắt em rưng rưng, đôi môi cố nói ra từng lời, bàn tay xinh cố nắm lấy cánh tay áo hắn, không muốn hắn rời đi.

-Anh hai, anh ngủ với em nhé, em sợ lắm.

Cái mũi nhỏ khụt thịt, nấc lên từng hồi, dù có là trái tym sắt đá cũng phải tan chảy. Hứa Kim Dạ mới vừa đi làm về, bộ vét chưa kịp cởi đã nghe thấy tiếng hét của em, nằm xuống bên cạnh ôm em gái nhỏ vào lòng.

Từ nhỏ, Hứa Kim Vân đã phải chịu thiệt nhiều rồi, lúc mẹ anh đi khám có thai xong bà rất vui mừng, vì bà từ lâu đã ao ước có một đứa con gái để bà chiều chuộng, bím tóc, mặc váy cho con gái, nhưng niềm vui chưa được bao lâu, bà đi xét nghiệm và phát hiện mình bị căn bệnh hiểm nghèo, không thể chữa khỏi, sinh bé ra an toàn là một kì tích. Bà ngày ngày không ngừng cầu nguyện với Chúa. Đến lúc bà hét một tiếng cuối cùng thì em bé được sinh ra an lành, mỉm cười rồi nhắm mắt xuôi tay.

Không được uống sữa mẹ, nên sức đề kháng của Hứa Vân rất yếu, hay bị ốm lặt vặt, dù hắn có ép ăn, hay mua nhiều món ăn có hàm lượng dinh dưỡng cao nhưng khi ăn vào rồi lại nôn ra, làm hắn chán nản nhưng nghĩ vì thương em gái, hắn không có Hứa Vân động tay chân đến bất kì thứ gì, càng ngày càng dựa dẫm vào Hứa Dạ, không thể tách rời.

Hứa Vân cọ cọ cái đầu vào l*иg ngực hắn, cả người ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng, Hứa Vân dần chìm vào giấc ngủ. Hắn nhìn em từ trên xuống, hàng lông mi dài cong lên, có thể đếm xem được bao nhiêu cái, chiếc mũi nhỏ mà thanh cao, đôi môi đầy đặn hồng hồng như đang ăn kẹo. Tay không tự chủ động mà vuốt ve má em.

Năm 5 tuổi, trong một lần đi công viên giải trí. Hứa Vân đã bị bắt cóc và làm nhục, đó là vết thương ghê tởm không bao giờ lành lại được, nó như một bóng đêm dọa dẫm, sâu thẳm cuốn lấy Hứa Vân.

Đêm nào em gái hắn cũng mơ thấy ác mộng, Hứa Kim Dạ đã tìm những bác sĩ tâm lý hàng đầu khu vực về chữa nhưng vẫn chứng nào tật đấy. Nên đã ép Hứa Kim Dạ này dùng biện pháp cuối cùng là tẩy não, Hứa Vân không còn mơ thấy ác mộng nữa, nhưng dạo gần đây, những cơn ác mộng lại quay trở về.

Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm hại cục bông nhỏ của hắn, Hứa Kim Dạ này thề sẽ bóp cổ đập nát đầu từng đứa một, sống không bằng chết, cúi rạp người xuống đập đầu xin lỗi em gái hắn.

Càng nghĩ càng không thể chợp mắt được, lo nghĩ cho đứa em gái, tính cách với cái suy nghĩ còn non dại, xung quanh có bao nhiều muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể lo cho Hứa Vân cả đời, Hứa Vân sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Và một suy nghĩ điên rồ đang chạy trong đầu Hứa Kim Dạ.

Đến nửa đêm, khung cảnh ban đêm vắng lặng đến mức có thể nghe được từng tiếng thở của nhau. Hứa Kim Dạ dần tỉnh dậy, mỉm cười khi thấy bé con ngủ say, ngắm nhìn thiên thần ngủ mà hắn cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.

Hắn đứng dậy, cúi thấp đầu xuống, hôn vào đôi môi khẽ mấp máy của em, nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp chứa chan bao nhiêu nỗi nhớ nhung, che chở.

-Anh xin lỗi em, tình cảm anh dành cho em trên cả mức gia đình, anh biết đây là lσạи ɭυâи, mà lσạи ɭυâи thì không thể chấp nhận. Anh xin em hãy đón nhận trái tim anh, tình yêu chân thành của anh, anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Ước gì Hứa Vân có thể nghe được những lời nói xuất phát từ trái tim Hứa Kim Dạ, hắn không có can đảm để có thể đứng trước mặt Hứa Vân bộc lộ tình cảm nam nữ. Sợ em gái sẽ không chịu nổi cái thứ tình cảm điên rồ.

Hứa Kim Dạ, ông chùm giới kinh doanh, hắn cũng giữ một chức vụ trong bộ máy nhà nước. Ở cái nước Hoa Quốc này, hắn có lẽ là người trẻ tuổi thành công nhất.