Chương 2

Kỷ Khải nắm chặt cánh tay: "Em còn có anh. Mỗi bài hát em viết anh đều thích, thật đấy."

"Chu Lăng em đừng sợ, đừng lo lắng, chớ suy nghĩ quá nhiều. Em cứ sáng tác, ca hát cho tốt. Anh nuôi em, đừng lo chuyện về sau, đừng hoài nghi tài hoa của mình."

"Một ngày nào đó, em nhất định sẽ nổi tiếng."

"Sẽ có rất nhiều người nghe được bài hát của em. Sẽ có nhãn hiệu, sẽ có buổi biểu diễn cá nhân, sẽ có thật nhiều người hâm mộ ở dưới sân khấu reo hò la hét vì em."

...

Đời người luôn luôn tràn ngập trào phúng.

Cái khoảng thời gian Chu Lăng u ám lạc lối nhất đó, lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà Kỷ Khải nhớ lại.

Chu Lăng của khi đó, muốn bao nhiêu đơn thuần là có bấy nhiêu đơn thuần, muốn bao nhiêu thẳng thắn là có bấy nhiêu thẳng thắn. Sẽ không bao giờ nói dối, càng sẽ không lừa anh.

Giới giải trí là cái thùng nhuộm lớn.

Sớm biết như vậy thì đã không táng gia bại sản đưa hắn từng bước một hòa vào trong.

Mỗi một lần lên truyền hình, mỗi một lần lộ ra ánh sáng, mỗi một chút tích lũy người hâm mộ, đều từng chút làm hao mòn người mà anh yêu tha thiết, tạo ra đại minh tinh xa lạ, đội hào quang vô hạn trước mắt.

Chu Lăng bắt đầu gánh các loại "hình tượng" giả tạo, từ thanh niên trầm mặc ít nói đơn thuần, biến thành người nổi danh "hài hước", "ngạo kiều", "hay pha trò", "ác miệng".

Dần dần, Chu Lăng kiếm được không ít tiền, không cần dựa vào anh nuôi sống nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, "anh Khải" biến thành "bé cưng", "bé cưng" lại biến thành "bé gấu".

Gấu... con mẹ nó.

Cậu ghét bỏ ông đây một thân cơ bắp thì nói thẳng! Cậu thích tiểu thịt tươi eo nhỏ chân trắng thì nói sớm!

Bà nó cậu mới là bé gấu!

...

...

"Nào nào bé gấu, mau miêu tả cho em xem! "Bé cưng" ở bên ngoài của em trông như thế nào? Nếu là một người đẹp, khéo em còn thực sự cân nhắc đi làm quen một chút đấy?"

Kỷ Khải lườm một cái: "Trông thật sự không có lời nào tả được, chỉ tiếc là nhát như chuột."

"Ồ?"

"Cậu ta cao có chút như này, người đẹp eo thon nhỏ, làn da trắng vô cùng, nhuộm một đầu tóc vàng." Kỷ Khải ngồi giơ một độ cao: "Cửa vừa mở ra, tôi cúi đầu nhìn cậu ta, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi."

"Đoán chừng là định đến gây chuyện, nhưng lại không ngờ hình thể chênh lệch lớn như vậy, trực tiếp bị tôi dọa cho quay người bỏ chạy."

"Phì —— ai bảo bé gấu nhà ta trông uy vũ mạnh mẽ, một thân quyến rũ hơn người hormone bùng nổ!"

Đại minh tinh cười đến điên đảo, cuối cùng bình tĩnh lại nhấp một ngụm cà phê, tiếp theo đưa tay qua muốn bóp cơ ngực rắn chắc màu đồng thiếc của Kỷ Khải.

Kỷ Khải âm trầm đẩy người kia ra, liếc mắt uy hϊếp nhìn con dao sắc bén lóe sáng xuyên qua bàn ăn.

"Bé gấu, anh hiểu lầm lớn rồi."

"Chắc chắn là fan cuồng lại đi theo tới nhà thôi! Xin lỗi, sau này em nhất định sẽ cẩn thận chú ý hơn! Không thì, em bảo người đại diện tìm nhà rồi chúng ta chuyển nhà nhé? Gần đây nghe nói khu biệt thự mới ở bên thành Tây..."