Chương 3

Kỷ Khải lắc đầu, thâm trầm cười một tiếng.

"Không phải fan. Là cái mối tình đầu ánh trăng sáng mà cậu vẫn mãi không thể quên được. Diệp Nhân."

Cơ thể người bên cạnh cứng lại một chút.

Nhưng không hổ là cái hạt giống tốt có đủ tố chất làm ảnh đế, một giây đã khôi phục lại ý cười: "À ~ là cậu ấy hả? Lạ thật, mặc dù cùng ở trong giới, nhưng đúng thật là không có liên lạc gì."

"Nhớ ra rồi, chắc là cậu ấy đến trả tiền!"

"..."

"Bé cưng anh nghe em nói, chuyện là như thế này, mấy ngày trước em tình cờ gặp cậu ấy trên đường. Xe của cậu ấy chết máy mà trợ lý lại không có mặt, em thấy cậu ấy đáng thương quá, nên giúp cậu ấy gọi sửa chữa thuận tiện đưa mấy ngàn tệ."

"Ồ?" Kỷ Khải nhìn hắn một cái: "Đại minh tinh nhà ta một ngày trăm công nghìn việc, công việc bận rộn, vậy mà tùy tiện ra cửa, lại có thể đυ.ng phải sự kiện có độ khó cao như "Anh hùng cứu mỹ nhân"?"

“"Mỹ" gì chứ! Chẳng qua là người quen nhiều năm không gặp, tiện tay giúp một chút mà thôi! Đúng là có chút trùng hợp, nhưng không phải cũng có câu ngạn ngữ nói là ‘Không trùng hợp không thành sách’ sao?”

"Ừm. Cho nên, sách của hai người, là [Hồng Lâu Mộng] hay là [Kim Bình Mai]?"

"Vãi! Bé gấu anh biết mỉa mai thật đấy! [Thủy Hử]! Nhất định chỉ có thể là [Thủy Hử ]!"

A, Thủy Hử*.

*Thủy Hử: Tác phẩm của Thi Nại Am, kể về 108 vị anh hùng hảo hán của Lương Sơn Bạc.

Nếu trên Lương Sơn có một "anh hùng" lớn lên "xinh đẹp động lòng người" như Diệp Nhân, đoán chừng có thể viết một quyển dài [Da^ʍ Hử Truyện]?

"Thật đấy! Em và Diệp Nhân đã là chuyện của thời cấp ba rồi, anh không nhất thiết phải ghen đến mức này chứ? Huống hồ, khi đó em và cậu ấy cũng căn bản không có qua lại mà!"

"Cũng bởi vì không qua lại, mới ‘nhớ mãi không quên, cần được đáp lại’?"

"Bé cưng Kỷ Khải!" Đối phương vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh phải tin tưởng chồng của anh! Em thừa nhận, năm kia lúc vừa mới nổi em có chút kiêu ngạo, làm anh đau lòng buồn bã. Nhưng cho dù là lúc đó, chẳng phải là em cũng không đi tìm người khác hay sao?!"

"Em thật sự đã biết sai và sửa lỗi! Chính anh sờ lấy lương tâm của mình mà nói xem, hai năm nay ~ có phải là em rất ngoan không?"

Đại minh tinh đẹp trai bình thường mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng phát ra giọng mũi ỏn ẻn, còn giơ móng chó con đặt ở bên mặt tràn đầy tính không hài hòa.

Cố ý tỏ ra đáng yêu là phạm quy.

Nhưng quả thực là làm Kỷ Khải dấy lên một tia dao động.

... Chẳng lẽ, thật sự là mình nghi thần nghi quỷ, sợ bóng sợ gió?

"Thật ra thì bé gấu à, thỉnh thoảng anh có thể như thế này em lại thấy rất vui."

Thấy nét mặt của Kỷ Khải có chút dãn ra, Chu Lăng lập tức chân chó bắt lấy bàn tay thô ráp của người ta vuốt ve, đồng thời ánh lên một vẻ tình cảm chân thành.

"Đã lâu không thấy dáng vẻ anh ghen rồi! Đã là vợ chồng còn căng thẳng như thế, chứng minh em vẫn có chút hấp dẫn trong mắt anh, đúng không?"