Chương 1: Liễu gia Nguyệt Nam

Quận Nguyệt Nam.

Liễu gia Nguyệt Nam là một gia tộc có danh tiếng phi thường lớn, gia tộc chủ yếu làm sinh ý trên sông biển. Số lượng thuyền bè trong gia tộc lên tới vài trăm cái. Chuyên chở hàng hoá, nắm giữ khẩu phần lớn lưới nhện giao thương đường thủy phía Nam nước Đại Kim.

Bởi phía nam nhiều sông hồ, việc sử dụng đường thủy sẽ nhanh hơn trong việc vận chuyển hàng hoá, có ý nghĩa lớn đối với thương nhân.

Bởi vậy, một gia tộc làm sinh ý thủy lộ nhiều đời như Liễu gia có địa vị rất cao trong giới quý tộc.

Ngày hôm nay tại đại sảnh Liễu gia xuất hiện một vị khách lạ mặt.

Người này là một thiếu niên độ chừng 16 tuổi, dung mạo thanh tú, khí chất có cốt cách ngọc thụ phong lâm.

Hắn đang ngồi đối diện với gia chủ Liễu gia Liễu Khiếu Thanh, tay cầm chén trà chậm rãi thưởng thức. Dù đối mặt với vị gia chủ quyền lực nhất nhì Nguyệt Nam, vẻ mặt vẫn không chút kiêu ngạo, siểm nịnh.

Còn Liễu Khiếu Thanh đang cầm một tờ giấy cũ kỹ xem kỹ, một lúc sau để xuống, lên tiếng hỏi:

"Thẩm thiếu hiệp, trà Hồng Long An này tư vị như thế nào, đây là loại trà ta khổ tâm nghiên cứu rất nhiều năm, là niềm kiêu hãnh của ta."

Thẩm Đống tấm tắc khen:

"Liễu gia chủ, loại trà này quả thực rất tuyệt. Bên trong thanh đạm có chút gay gắt, tê nồng mà không cay, không quá chua mà không quá ngọt, như tư vị một đời người vậy, nhân sinh trải qua khổ đau ngọt ngào, để rồi cuối cùng đúc kết thành một bậc hào nhân tráng khí. Để cho người khác cảm thán không thôi."

Liễu Khiếu Thanh được khen ngợi cũng nở mày nở mặt, vui vẻ nói:

"Không hổ là thiếu niên xuất anh tài, Thẩm Đống thiếu hiệp tuổi còn trẻ vậy mà có thể cảm nhận được trà ý thâm sâu như thế, chắc hẳn cũng có nghiên cứu trà đạo rất kỹ?"

Thẩm Đống khiêm tốn:

"Thật xấu hổ, vãn bối không phải người chuyên nghiên cứu trà đạo, chẳng qua là trước đây có thỉnh giáo qua một vài vị tiền bối mà thôi."

Hàn huyên khách khí vài câu, Liễu Khiếu Thanh thu hồi vẻ mặt tươi cười, thoáng chống trở nên nghiêm nghị:

"Thẩm thiếu hiệp, ấn tín trong bức thư này đã trải qua thời gian rất lâu đã phai mờ, ta cần thời gian để mang đi cho các tiền bối xác nhận, hẳn phải mất một thời gian. Việc này rất nghiêm trọng, ngươi cũng hiểu được chứ? Liễu Thiến Y là nữ nhi duy nhất của ta, đại sự này rất hệ trọng."

Thẩm Đống nghe xong, vẻ mặt vẫn như thường nói:

"Càng cẩn trọng càng tốt, đều nghe theo Liễu thúc sắp xếp."

Liễu Khiếu Thanh nhìn Thẩm Đống với ánh mắt tán thưởng, nói:

"Được rồi, vậy Thẩm thiếu hiệp hãy ở lại đây nghỉ ngơi, đợi khi có kết quả ra sẽ thông báo. A Bình, mang Thẩm thiếu hiệp đi sắp xếp phòng nghỉ, phục vụ hắn."

Liễu Khiếu Minh gọi một tên gia nhân vào phân phó. Sau đó rời đi, để Thẩm Đống lại cho gia nhân tên A Bình.

"Thẩm công tử, mời đi bên này." A Bình tươi cười dẫn Thẩm Đống đi.

Thẩm Đống không nói gì, mỉm cười gật đầu đi theo.

Hắn vốn là người xuyên việt, xuyên vào một tên đệ tử bình thường phái Trúc Sơn, một môn phái nhị lưu trên giang hồ, với danh xưng "Kiếm pháp Trúc Sơn, kiếm trảm ngàn trúc."

Trước đây Thẩm Đống tư chất bình thường, nếu không phải là kém cỏi, kiếm pháp kém đến thậm tệ. Sau khi xuyên không, hắn phát hiện bản thân có khả năng "Thể hồ quán đỉnh", nhìn qua võ quyết một lần liền luyện thành, một nháy mắt liền luyện thành kiếm pháp Trúc Sơn.

Bất quá lúc đó cũng là thời điểm phái Trúc Sơn hết kiên nhẫn với hắn, đuổi hắn xuống núi.

Thẩm Đống trở về nhà, phát hiện phụ mẫu đã mồ yên cỏ lớn, để lại một bức thư đính ước. Thì ra cách đây nhiều đời, tổ tiên Thẩm gia thuở còn hoàng kim chưa suy đồi, từng có lập hôn ước cho hắn với tiểu thư Liễu gia Nguyệt Nam.

Thẩm Đống lập tức đeo tay nải lên đường đến Liễu gia, trong mục đích của hắn, thành thân với Liễu Thiến Y không quan trọng, mà hắn đang nghĩ cách làm sao đoạt được môn khinh công La Thủy Bộ của Liễu gia đến tay.

La Thủy Bộ của Liễu gia có danh tiếng rất lớn, vì từ lâu đã làm sinh y trên nước, thường xuyên gặp hải tặc, nên tổ tiên Liễu gia đã sáng tạo ra môn khinh công La Thủy Bộ này, được giang hồ xưng tụng là môn khinh công thượng thừa trong giới võ học.

Hắn có khả năng học võ thể hồ quán đỉnh, không lợi dụng tốt quả thực đáng tiếc.

Trúc Sơn chỉ là một kiếm phái nhị lưu, kiếm pháp cũng coi như đủ dùng cho hắn hành tẩu giang hồ. Bất quá trước khi hắn bị đuổi xuống núi, chỉ là một tên đệ tử rất bình thường, cũng chỉ được truyền thụ vài đường kiếm pháp căn bản nhất, không học được sở học Trúc Sơn phái.

Bởi vậy, hắn mới đến Liễu gia tìm cách đoạt La Thủy Bộ. Tại thế giới này, võ công rất quan trọng, phải có võ công, mới dễ dàng hành tẩu giang hồ.

Kế hoạch của hắn là thành thân với Liễu Thiến Y, sau đó từ tay nàng đoạt La Thủy Bộ.

Nếu không thành công, cũng chỉ thể tìm cách khác.

Còn chưa kể La Thủy Bộ là võ công gia truyền của Liễu gia, có thể truyền cho một người ngoài cho hắn hay không còn khó nói.

Khả năng lớn là cuối cùng hắn sẽ phải trộm đi.

Bất quá, chưa đến thời khắc cuối cùng, hắn sẽ không manh động.

"Đến rồi, công tử, nơi ở của ngài là nơi này."

A Bình mang Thẩm Đống đến tiểu viện dùng để tiếp khách, chính mình ở một căn nhà sát bên cạnh, nói rằng có chuyện gì hãy sai sử hắn.

Thẩm Đống thừa hiểu đây là Liễu Khiếu Thanh muốn cắm một đôi mắt ở bên cạnh quan sát hắn, cũng không nói ra.

"A Bình, hiếm khi ta đến Nguyệt Nam, muốn ra ngoài đi dạo một lúc, phiền phức ngươi báo lại với gia chủ." Thẩm Đống nói với A Bình.

A Bình cười nói:

"Được a Thẩm công tử, ngươi có cần ta dẫn đường hay không?"

"Không cần phiền phức ngươi, ta cũng không thể bị lạc."

Thẩm Đống cười cười phất tay từ chối. Hắn thực sự không muốn mang theo một cái đuôi luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Lý do Thẩm Đống rời khỏi Liễu gia đi dạo, đơn giản là ở trong Liễu gia ngây ngốc có chút nhàm chán, muốn đi thăm thú thưởng ngoạn cho thư thái một phen.

Nguyệt Nam được đồn là cảnh sông nước đầy thi ý hữu tình, Thẩm Đống cũng phi thường tò mò.

Quả không hổ danh là Nguyệt Nam cảnh đẹp như hoạ, Thẩm Đống đi dạo hồi lâu cảm thấy rất thoả mãn.

Trên đường quay trở lại Liễu gia, đi qua một con ngõ vắng vẻ, chợt một chiếc xe ngựa chạy qua bên cạnh hắn. Thẩm Đống thính giác cao, nghe thấy âm thanh nữ nhân thống khổ nhỏ bé.

Thẩm Đống thường đeo một thanh trường kiếm sau lưng, hắn liền tiện tay rút kiếm, phóng đi chém vào chân sau của ngựa kéo xe. Cả xe ngựa liền không kiểm soát được mà lệch hướng, đâm vào trong ngõ.

"A!"

"Chuyện gì xảy ra."

"Là kẻ nào dám to gan..."

Âm thanh chửi mắng từ trong xe ngựa lập tức truyền ra.

Liền ngay sau đó, có bốn bóng người phá cửa sổ xe ngựa mà ra. Cả bốn người đều là nữ nhân, nhan sắc tuyệt mỹ. Khác biệt là hai người bịt mặt cầm kiếm, sát khí đằng đằng, hai người còn lại một là mỹ phụ thành thục tràn đầy phong vận, một là thiếu nữ tràn đầy xuân khí.

Dường như là một vụ bắt cóc.

Thẩm Đống liếc nhìn qua hai nữ nhân cầm kiếm, cảm nhận được hô hấp đều đặn của hai nàng, liền biết hai nữ nhân này võ công cũng không tầm thường.

Xe ngựa bị va chạm mạnh như thế, con ngựa kéo xe đã hoảng loạn đứt dây mà chạy đi, xe ngựa bị vỡ nát không ít địa phương, vậy mà người ngồi bên trong không thụ chút thương tổn nào, đủ để chứng minh hai nữ nhân bịt mặt này võ công không tồi.

Một trong hai người bịt mặt tức giận chỉ kiếm về phía Thẩm Đống :

"Tiểu tử, chính ngươi ra tay làm xe ngựa chúng ta ngã?"

Hai nữ nhân bịt mặt nhìn về phía trường kiếm của Thẩm Đống rơi trên mặt đất dính máu ngựa tức giận không thôi.

Thẩm Đống mỉm cười:

"Hai người các ngươi làm ra hành động bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, Hàn mỗ không thể không ra tay ngăn cản."

Bất quá, một lý do khác chính là hai nữ nhân bị bắt cóc vô cùng xinh đẹp, nếu là hai nam tử hán người đầy mồ hôi chắc chắn hắn sẽ không chút do dự rời đi.

Bởi đây là hai mỹ nữ xinh đẹp, đáng để hắn liều mạng.

Mỹ phụ bị trói như thấy có cơ hội được cứu, la lên:

"Thiếu hiệp, mẫu nữ bọn ta là người của Liễu gia, nếu ngươi cứu bọn ta, ta chắc chắn sẽ đại hậu tạ."

Hai mắt Thẩm Đống sáng lên. Mỹ phụ vừa nói đến Liễu gia, mà khẩu khí nàng rất lớn, tại Nguyệt Nam này có thể nói như vậy, tám chín phần chính là Liễu gia hắn đang hướng đến.

Một nữ nhân bịt mặt đen nổi hoả khí, tức giận tát vào má mỹ phụ một cái, trên khuôn mặt mỹ miều lập tức in hằn một dấu bàn tay đỏ.

"Tiện nhân, ngươi nên nhớ ngươi ở trong tay bọn ta, lại dám mở miệng? Ngươi không lo cho cái mạng của bản thân a?"

Vừa nói, nữ nhân bịt mặt vừa hung bạo xé toang ngực áo mỹ phụ, lột ra cái yếm hồng vứt xuống đường, lập tức một đôi bầu vυ" trắng tròn căng mọng to lớn bung ra vô cùng co dãn, nảy nảy vài cái, như vừa thở phào vì được thoát khỏi ngực áo chật chội vậy.

Đôi nhũ phong như hai quả cầu thịt, hai núʍ ѵú hồng hào khêu gợi, kết hợp xương quai xanh góc cạnh quyến rũ trông vô cùng mê người.

"Để xem kỹ nữ ngươi làm sao còn mặt mũi mà lớn tiếng." Nữ nhân bịt mặt ác độc nói.

Nữ nhân bịt mặt khác cười lớn:

"Không ngờ Liễu phu nhân dù sinh nhi tử, vυ" vẫn trắng hồng vô cùng đẹp a. Nếu mang ngươi bán vào thanh lâu, chắc chắn là gà đẻ ngân lượng."

"Mẫu thân." Thiếu nữ bị trói hoảng hốt la lên, "Các ngươi làm cái gì vậy, mau mặc lại y phục cho mẫu thân ta!"

Thiếu phụ lúc này xấu hổ mặt đỏ máu, may mắn là xung quanh đây vắng vẻ, chỉ có ba người nhìn thấy ngực nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Bất quá, trong ba người này có một thiếu niên, làm nàng cảm giác vô cùng kỳ lạ.