Chương 2: Trúng độc thủ

Mỹ phụ cố di chuyển thân thể để xoay hai bầu vυ" trần đi không để người khác nhìn thấy, nhưng bị một nữ nhân bịt mặt giữ lại, hai tay nữ nhân bịt mặt vô cùng cứng rắn, ép cho mỹ phụ không thể cử động.

"Phu quân ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi." Mỹ phụ tức giận thở hổn hển nói.

"Bạch Nhi Nhi, ngươi nên nghĩ cách để làm sao bản thân có thể bình yên trở về Liễu gia trước khi nghĩ đến chuyện tính sổ với chúng ta đấy." Hai nữ nhân bịt mặt cười lớn châm chọc, "Còn có tiểu thư Liễu Thiến Y nữ nhi ngươi nữa a."

Mỹ phụ tên Bạch Nhi Nhi cùng Liễu Thiến Y tái mặt lại, đúng a, hai nữ nhân này bắt cóc mẫu nữ hai nàng chắc chắn có mưu đồ hiểm ác gì đó, nếu không chết, chờ đợi hai nàng chắc chắn không phải những ngày yên bình.

Hai mẫu nữ lập tức nhìn về phía Thẩm Đống cầu cứu. Hai mắt Thẩm Đống đang ngắm nhìn vυ" thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Bạch Nhi Nhi không rời, vội vàng dời mắt đi.

Đây là mẹ vợ tương lai của hắn a. Không thể thất lễ.

Thẩm Đống nghiêm nghị quát:

"Hai nữ nhân các ngươi mau thả bọn họ ra, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."

Hai nữ nhân bịt mặt chứng kiến Thẩm Đống phi kiếm chặn xe ngựa lại, lại thấy đối phương rất tự tin, nói không có chút kiêng kỵ nào là không đúng. Lên tiếng nói:

"Tiểu ca ca, ngươi là kẻ nào mà dám xen vào chuyện Bạch Lan Hội bọn ta, nếu ngươi thức thời mau cút đi, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi."

Thẩm Đống hừ lạnh:

"Ta chính là Thẩm Đống, vị hôn phu của Liễu Thiến Y."

"A?"

"Cái gì?"

"..."

Lập tức những âm thanh kinh ngạc phát ra. Liễu Thiến Y kinh ngạc há hốc mồm, thầm hỏi từ lúc nào mà bản thân có hôn phối.

Hai nữ nhân bịt mặt như nghe thấy chuyện cười nhất thế gian, chế giễu:

"Tiểu ca ca, ngươi rất thông minh a. Ngươi nói loạn như vậy, có phải là để thời điểm cứu được hai mỹ nhân này, nhân cơ hội làm quen leo lên quan hệ?"

Bạch Nhi Nhi và Liễu Thiến Y cũng gật gù, hẳn là như thế. Người này không biết xấu hổ a.

Bất quá, vì đang trông đợi vào người ta cứu ra, nên mẫu nữ hai nàng im lặng không nói gì.

Thẩm Đống thấy tất cả đều không tin, bất mãn nói:

"Không nói với các ngươi. Đợi các ngươi về hỏi Liễu thúc là biết."

Hai nữ nhân che mặt thông qua ánh mắt trao đổi, bỗng chợt động, lấy thế sét đánh vung kiếm chém đến Thẩm Đống.

Thẩm Đống như đã có dự liệu từ trước, nhanh chóng lộn một vòng lặt kiếm trên mặt đất, nhanh chóng ra chiêu tiếp hai nữ.

Kiếm pháp Trúc Sơn hắn học đường mặc dù chỉ có chín đường kiếm căn cơ, nhưng hắn thông thạo thành thục đến đỉnh điểm, mỗi một kiếm chém ra đều là chí mạng chuẩn xác, không dư lực cũng không thừa lực, động tác vô cùng thành thục đẹp mắt.

Một nữ nhân che mặt la lên:

"Ngươi là người của phái Trúc Sơn?"

Hai người phối hợp chặt chẽ, đẩy kiếm của Thẩm Đống ra, lùi lại phòng ngự, bắt lấy mẫu nữ Bạch Nhi Nhi, kề kiếm lên cổ hai người, quát lớn:

"Các hạ là cao thủ nào của phái Trúc Sơn, mau mau xưng danh?"

Từ kiếm pháp của Thẩm Đống, hai nữ có thể nhận thấy hắn mặc dù chỉ dùng 9 kiếm thức, nhưng mỗi thức kiếm đều xuất thần nhập hoá, bộ dáng này chỉ có ở cao thủ nhất lưu.

Phái Trúc Sơn trên giang hồ cũng có danh tiếng rất lơn, thuở xưa là một môn phái nhất lưu, trải qua vài kiếp nạn rớt xuống thành tông môn nhị lưu, nhưng cao thủ trấn phái vẫn thuộc hàng nhất lưu không thể xem thường.

Thẩm Đống khiêm tốn:

"Ta nào phải cao thủ gì, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi."

Hai nữ nhân che mặt không tin, xì một cái.

Bên cạnh, mẫu nữ Bạch Nhi Nhi đang trợn mắt há mồm không thôi.

Không ngờ thiếu niên trước mắt còn trẻ tuổi đã là cao thủ võ công cao cường như thế. Hai nàng thừa rõ võ công hai nữ nhân che mặt cao như thế nào, Thẩm Đống có thể ép hai người bọn họ phải lui lại phòng ngự, bắt hai nàng làm con tin, có thể thấy võ công Thẩm Đống cao như thế nào.

Liễu Thiến Y lúc này nội tâm hâm mộ cất cánh, vừa rồi bộ dáng Thẩm Đống đánh nhau vô cùng đẹp mắt, ngoại hình hắn lại ngọc thụ phong lâm, để cho l*иg ngực nàng lúc này có chút rung động.

Nếu như... người này là vị hôn phu của ta, cũng không phải không được a.

Thẩm Đống mặc dù bề ngoài bộ dáng tiêu sái, đại thụ chống trời cuồng phong thổi không đổ, nhưng lưng áo đổ mồ hôi lạnh không thôi.

Vừa rồi giao thủ mười mấy chiêu, hắn phát hiện bản thân nội lực kém xa tít tắp hai nữ nhân che mặt. Nếu không phải hắn tinh thông chín chiêu kiếm Trúc Sơn đến xuất thần nhập hoá, sử dụng hoa chiêu đánh lừa bọn họ, phỏng chừng tình thế lúc này đã vạn phần nguy cơ.

Nội tâm hắn thầm mắng chửi phái Trúc Sơn không thôi, đối với đệ tử mới nhập môn hoặc ở hàng ngũ thấp nhất, bọn hắn chỉ truyền cho vài phương pháp tu luyện nội công rác rưởi, thế này đúng là gϊếŧ người gián tiếp a.

Những đệ tử khác luyện xong nội công, xuống núi tự mãn khiêu chiến khắp nơi, đến khi chết thảm phỏng chừng cũng tức giận không kém gì hắn.

Cũng may chín kiếm thức độ khó luyện vô cùng cao, muốn luyện thành người bình thường không mất mấy chục năm là không được, nên bọn hắn thoải mái truyền thụ, nếu không đã đổi thành vài thức kiếm phế vật.

Thẩm Đống tiêu sai phất tay áo:

"Thả hai người bọn họ, ta sẽ để hai ngươi đi."

Hai nữ che mặt liếc nhìn nhau một cái, nói:

"Ngươi hứa sẽ không đuổi theo bọn ta?"

Thẩm Đống gật đầu:

"Thẩm mỗ không nói hai lời!"

"Vậy ngươi hãy đứng im đấy!" Hai nữ ché mặt lùi ra một khoảng cách xa, sau đó đẩy mẫu nữ Bạch Nhi Nhi về phái Thẩm Đống, tung người nhảy lên mái nhà chạy đi.

Mẫu nữ Bạch Nhi Nhi bị đẩy vô cùng mạnh, bước chân loạng choạng sắp ngã, đặc biệt là Bạch Nhi Nhi, bộ ngực trần bị hai nữ che mặt móc ra phơi bên ngoài, rung lắc trái phải theo bước chân trông vô cùng nặng nề, nhưng vẫn ngẩng cao vυ"t như cũ.

Trong đầu Thẩm Đống nghĩ thầm, ắt hẳn là do hai vυ" thịt này làm ngực Bạch Nhi Nhi nặng nề nên mới bước đi không vững.

Hắn vội vàng đi tới trước đỡ lấy hai mẫu nữ. Hai tay ôm eo hai người. Không lợi dụng lúc hai nàng gặp hiểm cảnh mà chạm vào nơi tư mật.

Bất quá, hai mẫu nữ vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Liễu Thiến Y kinh ngạc nhìn mặt Thẩm Đống, không ngờ người này vẻ mặt rất bình thường, không có chút sắc tâm khi nhìn thấy ngực mẹ nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Ánh mắt rất trong trẻo không chút du͙© vọиɠ.

Bất quá, nàng không dám khẳng định hắn chính là một quân tử, ai biết trong đầu hắn nghĩ gì a.

Chắc chắn là một mảnh sắc tâm đi.

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng cùng vòng eo không xương của hai mỹ nhân, Thẩm Đống hơi run lên.

Thật mềm mại a!

Từ mái tóc hai nàng truyền đến mùi hương vô cùng thanh nhã, tuy khác nhau lại vô cùng hoà hợp không chút xung đột, ngửi vào vô cùng dễ chịu.

"Hai người..." Thẩm Đống ngại ngùng buông hai nàng ra, vừa định nói gì, lập tức cảm thấy cổ hơi nhói, đồng thời phía dưới đan điền như có một cỗ nhiệt hoả dần dần bốc cháy.

"Ha ha, dù ngươi võ công cao như thế nào, cũng chỉ là một kẻ đần độn mà thôi." Âm thanh cười trong trẻo vang lên, hai nữ nhân che mặt không biết từ lúc nào đã quay trở lại nấp trên một mái nhà gần đấy, một người tay cầm ống tiêu trúc, chính là thủ phạm, phóng một cây châm bạc trúng cổ Thẩm Đống.

Mẫu nữ Bạch Nhi Nhi kinh sợ không thôi, hai nàng cũng không ngờ đối phương đã đi rồi lại trở lại. Chẳng lẽ số mệnh đã định rằng hôm nay mẫu nữ hai nàng sẽ không thoát khỏi độc thủ đối phương sao?