Chương 6: Cúc huyệt nóng ấm

Thẩm Đống vừa mặc xong y phục, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Thi đang cầm kiếm kê trên cổ Bạch Nhi Nhi, lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc bén rợn người.

"Cần gì phải đề phòng như vậy chứ, mới vừa rồi còn cùng..." Thẩm Đống không hài lòng bĩu môi nói.

Tiểu Yến cười tươi: "Ca ca, không thể không đề phòng a, võ công ngươi không thua kém chúng ta chút nào."

"Thứ lỗi cho." Tiểu Thi cũng mỉm cười.

Dù sao cũng trải qua hợp thể giao hoan, thái độ hai nữ cũng dần dần có phần thân thiện hơn.

Tiểu Yến nói với Tiểu Thi: "Ngươi đợi ở đây, ta ra ngoài gọi người."

Nói xong, nàng khởi khinh công chạy ra khỏi miếu.

Thẩm Đống nói: "Có thể để cho Liễu Thiến Y đi trước, được chứ?"

Tiểu Thi hơi chần chừ một chút rồi gật đầu: "Có thể."

Liễu Thiến Y nhìn mẫu thân rồi nhìn Thẩm Đống nói: "Hai người bảo trọng."

Nàng liền chạy ra ngoài thật nhanh.

Thẩm Đống hơi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Tiểu Thi không sợ Liễu Thiến Y trở về Liễu gia gọi người đến mà dễ dàng để cho nàng rời đi như vậy?

Bất quá rất nhanh sau đó, Tiểu Yến quay lại mang theo bốn nữ nhân khoảng chừng 20 đến 30 tuổi thân mang kiếm bộ pháp nhanh nhẹn tựa hồ võ công không thua kém gì nàng.

"Đi thôi." Tiểu Yến nói.

Thẩm Đống rất bất ngờ, thời gian vừa rồi trôi qua rất ngắn a. Chẳng trách Tiểu Thi không sợ Liễu Thiến Y chạy về Liễu gia triệu tập nhân thủ đuổi theo.

Chẳng lẽ căn cứ địa của các nàng ở gần đây hay sao mà triệu hồi nhân thủ nhanh như vậy.

Hoặc có một khả năng là khinh công các nàng rất tốt.

Sáu nàng áp giải Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi đi ra hai cỗ xe ngựa, một cỗ xe Thẩm Đống, Bạch Nhi Nhi, Tiểu Thi và Tiểu Yến ngồi, một xe ngựa đi phía sau bốn nữ nhân kia ngồi.

Người lái xe ngựa cũng là hai nữ nhân. Cũng đều một bộ dáng y phục màu lục bạch giống các nàng Tiểu Yến, xem ra đây là y phục đồng nhất của Bạch Lan Hội.

Bất quá, hiện tại tám nữ nhân này không có ai xinh đẹp bằng Bạch Nhi Nhi.

Từ lúc lên xe ngựa, bởi vì Trầm Hôn Hương trong cơ thể đã bị giải hết thông qua giao hoan, nên Bạch Nhi Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo thanh tỉnh. Luôn luôn có chút xấu hổ. Chính nàng đối với bộ dáng dâʍ đãиɠ của mình lúc ở trong miếu cũng không chịu nổi.

Trong xe ngựa, Thẩm Đống và Tiểu Yến một bên, đối diện là Bạch Nhi Nhi và Tiểu Thi. Sở dĩ sắp xếp như vậy là để phòng ngừa Thẩm Đống làm ra hành động phản kháng bỏ chạy, hai nàng sẽ dễ dàng nhanh chóng dùng Bạch Nhi Nhi áp chế hắn.

"Liễu phu nhân, ta nghe nói Liễu gia có một môn khinh công rất tốt là La Thủy Bộ a, vì sao ngươi lại dễ dàng bị Tiểu Thi, Tiểu Yến bắt lại?" Thẩm Đống hỏi.

Khuôn mặt Bạch Nhi Nhi vốn trầm lặng nhu hoà, nghe Thẩm Đống hỏi thì tức giận chỉ Tiểu Thi và Tiểu Yến:

"Còn không phải do hai nữ nhân bỉ ổi này hạ độc a, nếu không làm sao ta dễ dàng rơi vào tay người?"

Tiểu Yến cười khanh khách: "Phu nhân nói vậy là sai rồi, khinh công La Thủy Bộ tuy tốt, nhưng khinh công Phá Vân Phong của Bạch Lan Hội bọn ta cũng không thua kém. Với lại, phu nhân còn không luyện La Thủy Bộ đến cảnh giới cao nhất a."

Bạch Nhi Nhi hừ một tiếng: "Ngay cả chuyện ta khổ luyện như thế nào các ngươi cũng biết, xem ra là đã mưu đồ từ lâu. Nếu ta đoán không sai, thì trong Liễu gia có kẻ phản bội, đúng chứ?"

Tiểu Thi thoải mái thừa nhận, khen: "Quả không hổ danh là Liễu đại phu nhân trí tuệ hơn người, không thứ gì qua được mắt ngươi."

Thấy đối phương không phủ nhận mà còn thừa nhận và khen mình, nét mặt Bạch Nhi Nhi không hiện ra nửa điểm thần sắc vui vẻ.

Điều này chứng minh kế hoạch của Bạch Lan Hội đã đi đến bước cuối cùng, sẵn sàng bại lộ quân cờ ẩn, Liễu gia đã ở trong tình thế nguy ngập.

Với lại nàng đã biết quá nhiều, chắc chắn sẽ còn rất lâu mới được trở về Liễu gia.

Trong thời khắc này, Bạch Nhi Nhi vốn là đại phu nhân của gia chủ Liễu gia có danh tiếng không nhỏ, là sân sau vững chắc của Liễu gia không nhịn được nội tâm nảy sinh ra một chút yếu đuối. Nàng chuyển ánh mắt sang nhìn Thẩm Đống.

Dường như trong tình cảnh này, Thẩm Đống là hi vọng duy nhất của nàng khi bị áp giải tới Bạch Lan Hội.

Bất quá, nội tâm nàng đang không ngừng mắng thầm hắn. Kẻ này nói bản thân là vị hôn phu của Liễu Thiến Y, vậy mà lại một lúc chơi qua cả hai mẹ con nàng, lại còn giao hoan thêm cùng hai nữ nhân Bạch Lan Hội nữa...

Trên đường đi, Bạch Nhi Nhi đã cẩn thận hỏi Thẩm Đống về chuyện hôn sự, hắn kể lại tất cả, Bạch Nhi Nhi nghe xong có phần tin tưởng.

Cũng không có lý do gì để hắn nói dối, sau này chỉ cần trở về hỏi Liễu Khiếu Thanh là được.

Lúc này Bạch Nhi Nhi cảm thấy khó xử vô cùng, nếu Thẩm Đống là vị hôn phu của Liễu Thiến Y thật thì phải làm sao a?

Nếu nàng ủng hộ hắn thành thân với Liễu Thiến Y, chính nàng sẽ hổ thẹn không dám đối mặt với mọi người trong gia tộc, chính mình là nhạc mẫu vậy mà lại thông da^ʍ với con rể.

Nếu nàng kiên quyết không ủng hộ hôn sự này, nói không chừng Thẩm Đống sẽ làm lớn chuyện, phơi bày mọi sự thật rằng hắn đã gian da^ʍ cùng lúc hai mẫu nữ. Dù mọi người không tin đi chăng nữa thì trong lòng đã gieo hạt giống nghi kỵ, những người đối địch nàng sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng...

Bạch Nhi Nhi có chút bực bội đối với Thẩm Đống, dù cho hắn cũng là kẻ bị hại, bị trúng hương da^ʍ...

"Liễu phu nhân vì sao cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, là do ta đẹp trai quá a?" Thẩm Đống hỏi, nhìn thấy Bạch Nhi Nhi căm tức nhìn mình, hắn cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, cười hoà một tiếng.

"Không có gì!" Bạch Nhi Nhi không trả lời, quay ra cửa sổ xe ngựa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

"Ân~" Tiểu Yến bất ngờ hừ một tiếng trầm thấp yểu điệu.

Nguyên lai vào lúc này Thẩm Đống ngồi gần lại nàng che đi cánh tay đưa ra phía sau, bàn tay thò vào váy Tiểu Yến tiến vào tiểu nội khố, ngón tay ma sát nhè nhẹ khe mông nàng.

Bạch Nhi Nhi và Tiểu Thi nhìn lại với ánh mắt nghi ngờ. Vẻ mặt Tiểu Thi quái dị hỏi:

"Ngươi làm sao? Chẳng lẽ Trầm Hôn Hương chưa được giải hết? Ngươi... còn muốn?"

"A~" Tiểu Yến bị ngón tay Thẩm Đống chọc vào lỗ cúc hoa nhột quá nũng nịu hừ một tiếng. Phát hiện ra mình thất thố, gật đầu biện hộ: "Đúng vậy a, ta đã hít vào quá nhiều lượng Trầm Hôn Hương."

Thẩm Đống nghĩa chính minh từ nói: "Tiểu Yến muội muội, lúc này đã khác, chúng ta không thể điên loạn như vừa nãy, ngươi phải cố nhịn a, ta không thể tiếp tục giúp ngươi giải độc."

Tiểu Yến tức giận véo tay Thẩm Đống một cái làm hắn la oai oái: "Hừ, ngươi đừng giả vờ làm bộ chính nghĩa a, ai cần ngươi!"

Bạch Nhi Nhi không nhịn được lên tiếng ngăn cản: "Kỹ nữ, ngươi bị như vậy đều là do các ngươi hạ độc mà ra cả, cớ sao lại trách Thẩm Đống?"

Tiểu Thi ở một bên không lên tiếng bênh vực đồng liêu, ở một bên cười cười xem trò vui.

Thẩm Đống gật đầu: "Liễu phu nhân nói đúng, dù ngươi hứng tình không chịu được, cũng không nên trút giận lên đầu ta a."

"Ngươi..." Tiểu Yến tức giận mà không làm được gì. Cái tên sắc lang này vừa gϊếŧ người vừa kêu oan a, vậy bàn tay đang moi móc lỗ cúc hoa của ta là ai?

Nàng cũng không dám vạch trần sự thật sợ xấu hổ. Hơn nữa, nàng cảm thấy hơi có chút kí©h thí©ɧ, khi ở trước mặt hai người khác, chính mình bị một nam nhân lén lút sờ móc nhị huyệt.

"Ngươi nói ai là kỹ nữ? Vừa rồi là kẻ nào phát da^ʍ ở trong miếu, cùng nữ nhi phục thị một nam nhân a?" Tiểu Yến phản kích Bạch Nhi Nhi.

Bạch Nhi Nhi cũng không yếu thế: "Ta nói nữ nhân dâʍ đãиɠ như ngươi là kỹ nữ. Các ngươi không phải đều là đồ chơi phục vụ cho tên hội chủ Bạch Lan Hội kia sao?"

"Ngươi nói ai là đồ chơi...?"

Xe ngựa ầm ĩ một mảnh hoan thanh, nhìn thấy cảnh này Thẩm Đống có chút vui vẻ. Tay càng ra sức móc vào cúc huyệt Tiểu Yến.

"Ưʍ..." Đang cãi nhau lớn tiếng, Tiểu Yến đột nhiên nấc lên một cái. Vẻ mặt hiện nét nhăn nhó thư thái.

Bạch Nhi Nhi cười lớn: "Còn nói ngươi không phải kỹ nữ đi, ngay cả giữa lúc này cũng có thể phát da^ʍ."

Tiểu Yến cười nói: "Ngươi vẫn nên lo cho tình cảnh chính mình lúc đến Bạch Lan Hội đi."

Vừa nói, Tiểu Yến giả bộ chỉnh sửa tư thế ngồi, hơi nhếch mông lên cho Thẩm Đống luồn tay vào sâu, Thẩm Đống hiểu ý, ngón tay thừa dịp chui vào bên trong lỗ cúc huyệt của Tiểu Yến, cảm giác ấm nóng chật chội lập tức bao bọc ngón tay hắn.

Tiểu Yến cảm thấy lỗ cúc huyệt hơi trướng, không nhịn được nhíu nhíu lỗ nhị. Thẩm Đống thầm nghĩ, cảm giác chặt chẽ chết người này nếu nhét côn ŧᏂịŧ vào hưởng thụ, chắc chắn sẽ sướиɠ không chịu nổi.

Thẩm Đống không để yên ngón tay, mà chậm rãi đẩy ra đẩy vào bên trong cúc huyệt, xoay trái xoay phải. Hại cho Tiểu Yến cảm thấy vừa nhột vừa sướиɠ. Một ngón tay khác mân mê dọc từ lỗ cúc huyệt đến phía dưới mép l*и, gảy gảy khıêυ khí©h.

"A~ á á..."

Lỗ sau và mép trước bị xâm hại kí©h thí©ɧ, làm cho Tiểu Yến rêи ɾỉ liên hồi. Không biết qua bao lâu, Tiểu Yến rêи ɾỉ đạt đến cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ từ l*и phún xạ ra ướt sũng tiểu nội khố, một chút chảy ra khỏi tiểu nội khố dọc theo chân mà chảy xuống sàn xe ngựa. Nhất thời trong xe nổi lên một cỗ mùi hương nữ nhân kí©h thí©ɧ.

Tiểu Thi thấy bộ dáng không thể kiềm chế của Tiểu Yến, cho là lượng da^ʍ hương trong người nàng còn quá nhiều, lo lắng hỏi: "Ngươi thực sự không sao chứ, nếu không chịu nổi... ngươi cứ làm thoải mái chúng ta không ngại, dù sao cũng đã cùng nhau làm một chỗ rồi."

Bạch Nhi Nhi nghe vậy liên tưởng tới cảnh tượng trong miếu đỏ mặt, lại không tiện nói gì.

"Không sao, ta có thể sử dụng nội công ngăn cản lại, chờ trở về Bạch Lan Hội, sử dụng một số đan dược là được, dù cho không phải giải dược của Trầm Hôn Hương... ân~ ... a... Nhưng cũng có... tác dụng nhất... định..." Tiểu Yến từ chối nói, có chút ngắt quãng.

Thẩm Đống vốn rất muốn đồng ý với Tiểu Thi, nhưng Tiểu Yến đã từ chối, hắn cũng không tiện bày ra vẻ mặt Trư ca dâʍ đãиɠ để bị xấu hổ.

Cứ thế trên đường đi, Thẩm Đống vừa vui vẻ ngắm nhìn ba mỹ nhân, vừa tận hưởng lỗ cúc huyệt Tiểu Yến sưởi ấm ngón tay.