Chương 5.1: Đũng quần của cảnh sát Trần ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙

Khi Thời Hạ nghiêng người cúi xuống với điện thoại trên tủ đầu giường phía sau Triệu Thanh Nghiêu, màn hình cuộc gọi đến là một dãy số, một số điện thoại ở đây.

Một giây tiếp theo, cổ tay của cô bị nắm lấy.

Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ dừng lại trong giây lát trên cổ tay cô, khẽ di chuyển một chút, vô cùng tự nhiên lấy đi điện thoại trong tay cô. Triệu Thanh Nghiêu liếc nhìn màn hình, lập tức từ chối.

“Cuộc gọi quấy rối.” Triệu Thanh Nghiêu cũng ngồi dậy, đôi mắt buồn ngủ hơi sụp xuống: “Dậy sớm vậy, em có đói bụng không?”

Thời Hạ quả thực có đói bụng: "Em muốn ăn trứng nấu đường đỏ và bánh trôi."

Tìm kiếm cách làm trên mạng, cảm thấy rất đơn giản, Triệu Thanh Nghiêu khẽ đánh lên chóp mũi của cô một cái, nói cô ngủ thêm một lát, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Không thể dậy sớm, nhất là vào mùa thu đông, Thời Hạ lại chui vào trong ổ chăn của mình.

Cô ngủ thêm một lúc nữa rồi mới dậy ăn sáng, những viên bánh trôi trắng ngần ngâm trong nước đường nâu ngọt lịm, cắn vào miệng mềm nhũ, ăn vào vừa ấm người lại còn có tác dụng dưỡng da.

Thời Hạ cắn một miếng lòng đỏ trứng, mùi vị dinh dính, cô đá vào bắp chân của Triệu Thanh Nghiêu: "Em muốn tới trung tâm thương anh, anh đi cùng em."

"Hạ Hạ..." Giọng điệu của Triệu Thanh Nghiêu đột nhiên thay đổi: "Hôm nay anh phải tới công ty một lát."

"Không phải anh đã xin nghỉ năm ngày rồi sao?"

“Có một giao dịch trái phiếu không giải quyết được.” Triệu Thanh Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Chờ mấy ngày nay anh giải quyết xong công việc, rồi sẽ ở cùng với em được không?”

Thời Hạ có chút thất vọng, cũng đau lòng cho anh, dù sao cũng vì cuộc sống gia đình, mấy tháng nữa trong nhà có thêm một thành viên mới, cô đành miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, hai ngày nay em cũng có mấy trang bản thảo phải giao."

Cô là một họa sĩ vẽ tranh minh họa tự do, thường vẽ minh họa cho các nhà xuất bản thiếu nhi, klúc may mắn có thể nhận thêm vài hợp đồng quảng cáo.

Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Thanh Nghiêu biến mất phía sau cánh cửa thang máy, Thời Hạ quay trở lại phòng vẽ, cầm bút điện tử lên phác thảo các đường nét.

Đột nhiên, tay cô dùng sức một chút, đầu bút lướt qua màn hình…

Sột soạt…

Tiếng lật trang tài liệu vang lên, cục điều tra hình sự của đồn cảnh sát, Từ Khải cố ý gây ồn ào trước bàn làm việc của người nào đó, giơ tài liệu trong tay lên: "Đội trưởng Trần, trạng thái hôm nay của anh có gì đó không đúng, anh đã nhìn vào màn hình máy tính nửa tiếng rồi."

Trần Tự liếc anh ấy một cái: "Có vấn đề gì sao?"

“Nhìn máy tính chắc chắn là không có vấn đề.” Từ Khải đặt tài liệu lên bàn: “Tuy nhiên, anh đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đen xì này hơn nửa tiếng rồi, ánh mắt vô cùng tình cảm, anh thích nó rồi sao?”

“Tôi yêu anh thì có.” Trần Tự bối rối, cầm tài liệu lên xem qua một lần: “Không có vấn đề gì, buổi chiều giao cho cơ quan công tố xem xét và truy tố.”

Tài liệu nói về vụ án cưỡиɠ ɧϊếp ở khu Lệ Loan, Từ Khải thở dài nói: "Cô gái nhỏ mang thai kia thật sự là rất may mắn, nếu như anh đến muộn một bước, cô ấy đã đạp hư hung khí của tên súc sinh Hà Đại Dũng, sợ là sẽ để lại bóng ma trong lòng."

“Này, quầng thâm mắt của đội trưởng Trần quá đậm.” Từ Khải tò mò nghiêng người về phía trước: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

"Đi ra ngoài!"

Đột nhiên lạnh lùng quát lên, sự thay đổi sắc mặt của Trần Tự có thể được gọi là một vở tuồng Tứ Xuyên: “Báo cáo cưỡиɠ ɧϊếp ở siêu thị tiện lợi Thành Nam anh vẫn còn chưa giao, cũng đã được mấy ngày rồi, còn tiếp tục đứng đây lải nhải?”