Chương 5.2: Đũng quần của cảnh sát Trần ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙

Từ Khải lập tức bỏ đi, không vui.

Cô gái nhỏ mang thai, cô gái nhỏ mang thai...

Rời khỏi ghế da, Trần Tự bước hai bước đi tới trước cửa, rồi khóa trái cửa lại, tim đập loạn xạ một cách kỳ lạ khiến anh phấn khích, giống như có bùa mê, đầu óc chỉ toàn là người phụ nữ mang thai nhỏ bé tội nghiệp kia.

Ảnh trên điện thoại di động vẫn chưa xóa, thật ra anh đã nói dối cô, mấy bức ảnh đó căn bản không cần phải chụp, hơn nữa còn dùng điện thoại di động cá nhân.

Cơ thể nóng bừng, hơi thở nóng bỏng khiến Trần Tự không thở nổi, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi chân dài hơi mở ra rồi duỗi thẳng, khó chịu đến mức không còn chỗ để đặt.

Nhớ lại những cảnh hoang đường trong giấc mơ vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp đêm qua, tâm trạng Trần Tự phức tạp, bật điện thoại di động lên, bấm vào thư viện ảnh, tìm thấy một vài bức ảnh sống động.

Trong bức ảnh đầu tiên, người phụ nữ có thai cơ thể trần trụi cầm lấy áo khoác len, sợ hãi nhìn chằm chằm vào máy ảnh, mái tóc dài buông xõa ngang vai , giống như một con chim bị mắc kẹt.

Hình thứ hai là cặρ √υ" to tròn trắng như tuyết, da thịt căng mọng tràn ra cả màn hình. Làn da mỏng manh có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới, nhất là hai vết cắn vô cùng rõ ràng trên đầṳ ѵú, trên đó vẫn còn dính một ít nước bọt, đầy đặn nhiều nước.

Trần Tự duỗi ngón tay ấn lên đầṳ ѵú trên màn hình, lông mày nhíu lại, đầu ngón tay hết lần này tới lần khác chà lau, cố gắng lau hết nước bọt dính trên núʍ ѵú nhưng vô ích.

Một vài bức ảnh tiếp theo là cận cảnh bộ ngực, ảnh bên trái và bên phải, mép dưới của bộ ngực. Trần Tự nhanh chóng có phản ứng, đôi mắt tối sầm của anh nhanh chóng lướt qua huyệt nhỏ phấn nộn, cả người lập tức vùi sâu vào trong ghế sô pha.

Lý trí cùng du͙© vọиɠ đồng thời ập tới, một lúc sau, lý trí lập tức lấn át du͙© vọиɠ, chiếm thế thượng phong.

Chỉ là một người phụ nữ, hoặc một người phụ nữ đang mang thai, Trần Tự không khỏi cảm thấy buồn cười, anh cũng không có sở thích được làm ba.

Anh chỉ là… Nhất thời nhìn thấy bức ảnh khiêu da^ʍ này nảy lòng tham mà thôi.

Sau khi hết lần này đến lần khác, Trần Tự nhắm mắt lại, xóa vài bức ảnh khiêu da^ʍ đó đi, anh đã sớm qua khoảng thời gian phải tự xử rồi, nhưng vì giấc mơ đêm qua, buổi sáng khi anh thức dậy, đũng quần đã ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chỉ là một phụ nữ mang thai, không đến mức như vậy chứ.

Trần Tự ấn người anh em đang cứng lên phía dưới đũng quần xuống, cũng không thể vì thế mà làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ có thai được.

Sau 20 phút trì hoãn, Trần Tự quay lại bàn làm việc, bắt đầu đọc hết đống tài liệu, đánh tan toàn bộ suy nghĩ rối loạn trong đầu, dành hết tâm trí cho công việc.

Điện thoại rung lên, phá vỡ sự im lặng trong không gian chật hẹp.

Nhấc điện thoại di động trên ghế sô pha lên, Trần Tự nhận cuộc gọi, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói nũng nịu như vắt ra nước: “Anh cảnh sát đi ra ngoài chơi đi, anh cảnh sát có dươиɠ ѵậŧ lớn~”

Kiểm tra lại tên người gọi, đúng là Trịnh Quan, bạn của anh ấy.

Trần Tự nhướng mày, trong con ngươi lộ ra vẻ thản nhiên cùng nghiền ngẫm, anh vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, không lên tiếng trả lời, người đàn ông ở đầu dây bên kia không đợi được nữa: "Ra ngoài chơi đi anh Trần Tự ~"

“Ghê tởm.” Trần Tự chán ghét muốn chết: “Có chuyện gì vậy?”

"Buổi tối ngày kia, trang viên hoa hồng Mậu Sơn, là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi, phải đến đúng giờ! Nghe rõ không?"