Chương 1.2: Suýt nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp

Nghe giọng điệu của kẻ bắt cóc, chắc là gã không tính để cho người còn sống. Thời Hà vừa mới kết hôn không lâu, có chồng có con có bố mẹ, cô tuyệt không thể để tình huống một xác hai mạng xảy ra được.

“Tại sao? Tại sao đàn bà chúng mày đều là mấy con kỹ nữ vong ân phụ nghĩa. Lúc trước tao có tiền, chúng mày như cɧó ©áϊ vây quanh tao, nằm dưới thân tao kêu rên ư ử. Bây giờ tao không có tiền rồi, không có tiền rồi.”

Kẻ bắt cóc há lớn miệng, ngũ quan nhỏ hẹp vặn vẹo đầy thống khổ: “Tao không có tiền rồi chúng mày đều vứt bỏ tao hết. Cái loại kỹ nữ vô tình, tao muốn gϊếŧ sạch chúng mày. Gϊếŧ sạch bọn kỹ nữ.”

Gã này rõ ràng là một tên điên rồi. Thời Hạ hít sâu một hơi, muốn ổn định lại cảm xúc của gã.

“Anh gặp phải chuyện gì không tốt sao? Có thể nói ra, có lẽ…”

“Câm miệng!”

Kẻ bắt cóc vươn một tay của gã lên, đập thật mạnh lên người Thời Hạ, sau lưng cô bắn dán lên vách tường.

Ánh mắt da^ʍ tà âm trầm, giống như một cây đinh đóng ghì lên cơ thể cô. Kẻ bắt cóc khóa trái cửa lại, nhào qua như hung thần ác sát.

Đời này gã không còn đường để sống nữa rồi, không mạo hiểm một lần, vĩnh viễn không có cơ hội được ngủ với người phụ nữ xinh đẹp như thế này nữa.

Bang ——

Áo ngoài của Thời Hạ bị túm chặt, độ co dãn của vải dệt quá tốt nên không bị xé rách. Tên bắt cóc thẹn quá hóa giận, một đấm hướng lên bụng nhỏ hơi phồng của cô mà thụi vào.

Cô che kín bụng nhỏ hơi phồng lên, từ trong nơi nào đó của cơ thể bùng phát sức mạnh làm cô tránh sang một bên, thoát khỏi cú đấm của gã nhưng lại bị ép sát vào góc tường.

“Mày có thai, con đàn bà đê tiện, còn trẻ như thế mà đã để đàn ông chơi đến mang thai.”

“Kỹ nữ thối tha, dù sao ông đây cũng không sống nổi nữa rồi, đêm nay ông sẽ tiền da^ʍ hậu sát mày, cùng lắm thì sống đời lao tù tới chết thôi chứ có gì.”

“Có trách thì trách vận may của mày quá đen đủi, đυ.ng phải họng súng của ông đây.”

Bàn tay đen đúa bẩn thỉu túm chặt lấy áo khoác của Thời Hạ. Lúc này cô đang vô cùng hoảng sợ. Cô sống trong xã hội pháp trị hai mươi ba năm trời, lần đầu tiên gặp phải một tên cực đoan mất nhân tính, làm người tởm lợm thế này.

“Vυ" da^ʍ thật, đệt, vυ" to mà còn đẹp thế này…”

Váy bông bị người xé toạc, hai vυ" lớn của Thời Hạ bị bàn tay dơ bẩn móc ra, chồng chất lên nhau.

Gã đàn ông kêu lớn đầy quái dị, cái miệng rộng nhão nhão dính dính dùng sức gặm cắn đầṳ ѵú, cơ thể cường tráng như gấu lớn chặn lại người cô, xé rách tất chân của cô ra.

“Không ——”

Thời Hạ ra sức tránh lẽ lại đổi lấy mấy cái bạt tai, mặt cô bị ép sát đè nặng lên vách tường lạnh băng ẩm mốc, cô trừng lớn mắt, nước mắt tuyệt vọng ầng ậc chảy ra.

Bố, mẹ, Triệu Thanh Nghiêu, cô và đứa con của anh ta nữa…….

“Mụ đàn bà đê tiện, ngoan ngoãn để ông chơi sướиɠ.”

Qυầи ɭóŧ bị xé rách, kẻ bắt cóc đè lên người cô vẻ mặt vặn vẹo, giống như đang trừng mắt nhìn kẻ thù gϊếŧ cha mình.Gã cởϊ qυầи lót của mình ra, tay phải nắm lấy thứ đồ đang đứng thẳng cứng ngắc, nhắm thẳng hoa tâm của Thời Hạ mà đâm vào.

Hai mắt kẻ bắt cóc đỏ ngầu, nhìn Thời Hạ đang muốn đoạt lại di động rơi trên mặt đất, thấy cô còn chưa từ bỏ ý định, gã túm chặt lấy tóc cô quật vào vách tường.

Phanh phanh phanh.

Phía sau gáy nổi lên từng trận đau nhức, cơ thể Thời Hạ co rút lại không theo khống chế, chỉ trơ mắt nhìn qυყ đầυ tanh hôi đen nhánh dơ bẩn chống lên cửa động. Trong nháy mắt, trong phòng nổ tung một tiếng vang lớn rung trời.

“Hà Đại Dũng!”

Tiếng quát chói tai vang lên bên cửa sổ, tên bắt cóc bị gọi tên quay đầu nhìn lại.

Người nọ cầm gạch đập lên cửa sổ, nhanh nhẹn như một con báo nhảy qua cánh cửa, còn chưa kịp đứng dậy, chân sau đã đạp mạnh lên bức tường sau lưng.

Hà Đại Dũng cũng bất chấp quần chưa kịp kéo lên, đẩy người phụ nữ trong ngực ra, xoay người muốn chạy.

Người nó tung một cú đá sắc bén, đá cho Hà Đại Dũng lao thẳng ngã sấp mặt xuống đất, nắm tay ầm ầm nện xuống, trong nháy mắt, máu bay tung tóe.

Thời Hạ cuộn tròn người trong góc, ngơ ngác nhìn một màn đang xảy ra trước mắt. Người đàn ông đang đấm đá Hà Đại Dũng liên tục, dáng người đĩnh đạc, tóc ngắn gọn gàng, cú đấm vừa hạ xuống khiến máu me bay tung tóe.