Chương 2.1: Chụp ảnh bầu ngực cùng huyệt nhỏ làm bằng chứng

"Trần… Trần…"

Thân hình cường tráng giống như ngọn núi nhỏ, trên mặt Hà Đại Dũng đều là máu tươi, bị đánh tới mức khí thế vừa rồi không còn nữa: "Cảnh sát Trần, a, tha cho tôi..."

“Tha cho mày?” Một đấm nữa đánh nát sống mũi của Hà Đại Dũng, Trần Tự lạnh lùng hất tay: “Đồ cầm thú cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ, nói tao buông tha cho mày, tại sao lúc nãy mày không tha cho cô ấy?”

"Cảnh sát Trần... Cảnh sát Trần..."

Dù hắn ta có khóc lóc, cầu xin tha thứ thế nào, Trần Tự vẫn không hề bị lay chuyển, lại đánh thêm một cú vào hốc mắt của Hà Đại Dũng, khiến cho mắt của hắn ta suýt nữa nổ tung.

"Anh muốn đánh chết tôi."

Sự hằn học chảy ra từ đôi mắt nhỏ của anh, Hà Đại Dũng vô cùng sợ hãi, lên tiếng uy hϊếp: "Đợi khi nào vào đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ tố cáo anh là cảnh sát lại cố ý đánh người."

Trần Tự kéo đối phương dậy, dùng chân đá vào ngực của anh ta, khiến anh ta giống như cá đã chết không thể giãy dụa, sau đó lấy di động từ trong túi quần ra: "Lão Tống, mau tới phố Lâm Tuyền, khu Lệ Loan... Ừm, tìm Từ Khải để định vị ip di động của tôi. Ở đây có một vụ cưỡиɠ ɧϊếp, mau chóng đưa tới đồn cảnh sát. Nhớ gọi luôn cho 120, nạn nhân bị đánh dã man."

"Cô tên là gì? Quê quán, tuổi tác, địa chỉ."

Trần Tự đến gần góc tường, cụp mắt nhìn xuống người phụ nữ đang cuộn tròn trong góc, ánh mắt xẹt qua phần tròn trịa đầy đặn phía trước ngực của cô, nhặt chiếc áo khoác màu be trên mặt đất lên che cho cô.

Sau đó, anh đi quanh phòng một lượt, tìm thấy một sợi dây nylon để trói tay chân của Hà Đại Dũng lại.

Mặc dù sống sót sau tai nạn, Thời Hạ vẫn không ngừng run rẩy, cô nắm chặt lấy áo khoác bên ngoài cơ thể mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Tôi là Trần Tự, cảnh sát thuộc đội điều tra hình sự thành phố, đây là giấy chứng nhận cảnh sát của tôi."

Trần Tự ngồi xổm trước mặt cô, lấy tài liệu ra, giọng nói vô cùng nghiêm túc và bình tĩnh: "Tôi không phải người xấu, cô đừng lo lắng, hình như cô bị thương, để tôi xem xem."

Căn phòng này ngược nắng, ánh sáng mờ ảo, Trần Tự bật đèn điện thoại lên, một tia sáng nhỏ chiếu vào Thời Hạ.

Nhịp tim đột nhiên chậm lại nửa nhịp, Trần Tự nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, có quầng sáng nhàn nhạt, như có thể nói được, như muốn chảy xuôi xuống.

"Hắn ta đánh cô?"

Giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại mang theo ý khẳng định, Trần Tự giơ điện thoại di động lên, che đi tầm mắt của Thời Hạ, lên tiếng giải thích:

"Tôi đang tiến hành một cuộc điều tra pháp y tại hiện trường vụ án, nhằm thu thập đầy đủ bằng chứng vật chứng để chuẩn bị cho quá trình tố tụng."

Sau đó, anh lấy điện thoại di động, sắc mặt không chút thay đổi chụp đủ loại vật chứng, chiếc váy bằng cotton bị xé rách, chiếc áσ ɭóŧ ở góc tường, chiếc qυầи ɭóŧ bị xé... Cùng với những vết thương vô cùng rõ ràng trên người của cô.

"Anh..." Thời Hạ quay mặt đi tránh máy ảnh của anh: "Đừng chụp tôi."

Trần Tự nói: "Tôi cần sự hợp tác của cô."