Chương 11.2: Cảnh sát Trần đưa một phụ nữ mang thai thuê phòng

Mức độ tiêu dùng của người này không cùng thứ tự với cô, 4999, khi người đó nói ra con số này quá nhẹ nhàng. Bình thường cô phải bán vài bức tranh minh họa mới có thể kiếm đủ số tiền này.

Năm nghìn tệ là đủ để mua rất nhiều thứ, chẳng hạn như xe đẩy em bé, máy tiệt trùng bình sữa, thú nhồi bông...

Trái tim của Thời Hạ đau tới mức muốn chết.

Sau khi lẩm nhẩm số tiền lại xong, cô lại nghĩ tới Triệu Thanh Nghiêu, bây giờ anh ta nên ở trong bệnh viện, có lẽ Lâm Tiểu Điềm đang ở cùng anh ta...

Đêm sâu dần.

Trên con đường sáng sủa và lạnh lẽo, Trần Tự đang ngồi trong xe, qua cửa sổ nhìn tòa nhà thép cao tầng đang ngủ say trước mặt, trong đầu anh không nhịn được thèm muốn người phụ nữ mang thai nhỏ bé thanh tú và thuần khiết kia.

Cổ họng khô khốc, khát nước vô cùng, anh túm tóc đẩy cửa xuống xe, đôi chân dài bước vào trong khách sạn.

Bây giờ là bốn giờ sáng, Trần Tự cả đêm không ngủ, liền lấy chứng minh thư ra, vỗ trên quầy.

"Tôi là người thuê phòng 507."

Quầy lễ tân thay ca, lễ tân không phải người trước, sắc mặt Trần Tự không thay đổi: “Thẻ phòng của tôi bị mất, tôi cần lấy một cái khác."

Quầy lễ tân mở hệ thống đăng ký thông tin khách hàng, sau khi kiểm tra xong, đối phương nhanh chóng cấp một cái mới cho Trần Tự, mỉm cười nhìn anh bước vào thang máy.

Trong ánh đèn lờ mờ, Trần Tự một tay đút túi đứng ở cửa phòng 507, một tay cầm thẻ phòng, nghịch đi nghịch lại.

Phía dưới đũng quần của anh cũng đã nhô lên thành một cái lều nhỏ, Trần Tự có chút nóng lòng mà cau mày, anh hận không thể lập tức xông vào trong phòng, lột đồ thai phụ nhỏ ra mà đâm vào, nếm thử xem rốt cuộc là kɧoáı ©ảʍ như thế nào, lại có thể khiến cho dươиɠ ѵậŧ của anh cứng ngắc như người mất hồn.

Nhưng con mẹ nó, anh là một cảnh sát.

Hϊếp da^ʍ phụ nữ có thai? Nếu anh thực sự làm điều này, sự khác biệt giữa anh và tên khốn bị anh bắt về đồn có gì khác nhau?

Trong lúc giằng co căng thẳng, Trần Tự khó khăn giơ tay lên quẹt thẻ, vặn tay cầm và nhẹ nhàng bước vào phòng.

Mạch máu trên dươиɠ ѵậŧ phía bên dưới đũng quần đang sôi sục, một khối to và cứng nằm im lìm giữa hai chân của anh, Trần Tự vén chăn lên, dựa theo ánh sáng lờ mờ chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, cụp mắt xuống nhìn thấy một gương mặt đang say ngủ.

Bỏ lỡ.

Nếu cô ấy không có thai mà chỉ mới kết hôn, Trần Tự chắc chắn sẽ có dũng khí để hành động, cũng sẽ không cảm thấy rối rắm như lúc này.

Nhưng trong bụng cô ấy đang mang hạt giống của một người đàn ông khác.

Trong lòng mặc dù rất đói khát, nhưng lại có chút chán ghét cùng kiêng dè.

Trên người thai phụ nhỏ bé có một mùi sữa nhàn nhạt rất dẽ ngửi, Trần Tự dùng chóp mũi hít mấy cái, cuối cùng dùng đầu ngón tay búng nhẹ vào trán của cô.

Tạm biệt.

Rốt cuộc đã bỏ lỡ sẽ không phù hợp.

Tạm biệt thai phụ bé nhỏ.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào trán Thời Hạ, Trần Tự nhìn cô, khóe mắt sắc bén hơi nhu hòa, nhịn không được muốn đứng lên, xoay người bước đi rồi đóng cửa lại.