Chương 12.1: Mộng xuân và cảnh giao hợp ăn ý giữa cảnh sát và bà bầu và con cɧó ©áϊ đang mang thai cùng chồng làʍ t̠ìиɦ

"Chồng, chồng..."

Sáng sớm có người thì thầm bên tai.

Ai vậy? Ai đang gọi vậy.

Tranh luận một lần nữa lại vào trong cục cảnh sát.

“Chồng ơi, dậy đi."

Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, mềm mại, lộ ra sự nũng nịu tinh nghịch: "Còn không dậy là anh sẽ đi làm muộn đấy, cục trưởng sẽ rất tức giận."

Im miệng, im miệng, anh vẫn chưa có vợ.

"Ông xã, em bé lại cử động rồi."

Vành tai bị mυ"ŧ, chính là đôi môi mềm mại ấm áp của người phụ nữ, nhịp tim của anh chậm lại nửa nhịp, anh muốn mở mắt ra nhìn cô.

"Nếu anh không muốn nhìn thấy em… Được, bây giờ em sẽ đi."

Giọng người phụ nữ nhỏ dần.

Đừng đi!

Trần Tự đưa tay ra nhưng chỉ nắm được không khí, anh đột nhiên mở mắt ra, hoảng hốt bắt lấy cổ tay của người phụ nữ, vòng tay qua eo cô và kéo cô vào lòng.

Trên người cô có mùi sữa dễ chịu, Trần Tự ôm lấy cô, thèm muốn mùi hương của cô, dùng ngón tay hơi nâng cằm cô lên.

Khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo lọt vào trong tầm mắt, Trần Tự vừa nghĩ tới đây, hốc mắt lập tức đỏ lên, giơ tay nắm lấy lớp vải trên người cô xé ra từng mảnh, để lộ ra một thân thể trắng nõn nõn nà và tinh xảo.

"A, bình tĩnh đi."

"Ai là chồng cô? Nói cho tôi biết!"

Trần Tự cởi bộ đồ ngủ ra, thân thể cường tráng rắn chắc căng thẳng đến cực điểm, cơ ngực nóng bỏng, anh quỳ xuống sát vào người cô, thân thể cường tráng, tráng kiện cùng hai l*иg ngừng không ngừng phập phồng kịch liệt, vừa bá đạo vừa hung dữ, kêu gào như muốn nuốt chửng cô.

"Chồng cô là ai? Chồng cô là ai?"

Trần Tự hung tợn, nắm lấy hai chân cô dang sang hai bên rồi giơ lên, để hai bắp chân của cô gác lên vai anh, đầu dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay miệng huyệt mà đâm vào, cặp mông rắn chắc đè xuống cặp mông trắng nõn.

"A…"

Cô vặn vẹo vòng eo căng tròn, không khỏi ngại ngùng chạm vào mông anh, các đường thịt co rút, thèm thuồng nuốt xuống những sợi dịch sền sệt và đặc quánh của tuyến tiền liệt, quay mặt lại: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, ông xã."

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Tự nảy lên kịch liệt, cả bờ mông khỏe mạnh đều đút vào hết cỡ, đầu dươиɠ ѵậŧ đâm vào chính giữa đóa hoa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cùng với mái tóc đen liên tục lắc lư, một tiếng nức nở thoải mái phát ra từ miệng cô.

"Cô là vợ tôi?"

"...A, ưm, thật thoải mái."

Trần Tự bật cười, dươиɠ ѵậŧ thô to dùng sức đâm vào bên trong huyệt đạo mềm mại, tiếng giao hợp sền sệt và gợϊ ȶìиᏂ phía bên dưới không ngừng vang lên, quá gợi cảm, thắt lưng không nghe theo không chế, không ngừng khuấy đảo bên trong hoa huyệt, giống như có một dòng điện làn tràn ra khắp tứ chi của cả hai.

"A a… Ưm, ha…"

"A…"