Chương 2.3: Chụp ảnh bầu ngực cùng huyệt nhỏ làm bằng chứng

Trong lòng dâng lên một cơn tức giận, Trần Tự bừng bừng lửa giận đi về phía Hà Đại Dũng đang nằm trên mặt đất.

Tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết vang lên, Hà Đại Dũng lại tiếp tục cầu xin tha thứ, cùng với những lời uy hϊếp mắng chửi, thân thể bị trói chặt đang không ngừng giãy dụa của hắn ta giống như giòi bọ.

Sau khi trút được cơn tức giận, Trần Tự tiếp tục thu thập bằng chứng, chụp một vài bức ảnh bụng bầu của cô.

"Còn chịu đựng được không? Sau khi thu thập xong bằng chứng, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện."

Thạch Hạ miễn cưỡng gật đầu nói: "Tôi không sao, không để cho anh ta đánh vào bụng."

Ánh mắt nặng nề, Trần Tự nhìn chằm chằm vào chiếc bụng trắng như tuyết và đáng yêu của cô, cúi đầu xuống.

“Bây giờ tôi cần chụp ảnh âʍ ɦộ của cô, lưu lại làm bằng chứng.” Vẻ mặt Trần Tự nghiêm túc, lấy ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào giữa hai chân cô: “Mở hai chân ra.”

Vừa mới sát lại gần, thì bên dưới lầu vang lên một hồi còi cảnh sát.

Tiếng còi báo động của cảnh sát mang tới cho Thời Hạ cảm giác an toàn, nhưng khi anh dùng ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào vùиɠ ҡíи của cô, cô vẫn có chút không yên tâm.

"Mở hai chân ra."

Giọng nói của Trần Tự giống như không được xen vào.

Hai chân hơi run lên, Thời Hạ nhắm mắt lại, trước ánh đèn từ từ mở ra hai chân ra.

Âʍ ɦộ giống như con hến, đôi môi nhỏ đang dựng lên quay sang hai bên, hướng về phía ánh sáng, thịt mềm sưng đỏ, ẩm ướt như thạch đông lạnh.

Hầu kết của Trần Tự lăn lộn, ngón tay cái áp lên màn hình bấm nhanh mấy cái, đầu ngón tay run lên.

"Có dấu hiệu sưng đỏ, đợi lát nữa sẽ có người đưa cô đi làm kiểm tra DNA." Anh đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với cô, cầm bỏ điện thoại vào túi quần.

“Anh ta cũng không cắm vào, may mắn là anh đã tới đúng lúc.” Thời Hạ rất cảm kích người đàn ông này.

Trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, trong ánh mắt sợ hãi của cô, Trần Tự cởϊ áσ khoác ném cho cô: "Mặc cái này vào."

Quần áo của cô đều là dấu vết vật chứng, cần phải kịp thời gửi đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm, Trần Tự quay lưng lại, đưa ngón tay đặt lên chốt cửa.

Anh ta không có cắm vào.

Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu Trần Tự, anh cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp của mình, nhưng vẫn không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu…

Không có cắm vào mà đã sưng đỏ, đáng thương như vậy, nếu bị đàn ông cắm vào thì sẽ thành dáng vẻ đáng thương như thế nào nữa.

“Tôi mặc quần áo.” Thời Hạ nói.

Cùng lúc đó, Trần Tự kéo chốt cửa, một bóng người quen thuộc chạy tới gần cửa, nhìn thấy anh liền ra hiệu cho đồng đội phía sau.

"Đội trưởng Trần, người mà anh bắt ở đâu?"

Trần Tự nghiêng người tránh sang một bên, để lộ Hà Đại Dũng đang bị trói giống như một con sâu nằm ở trên sàn nhà, sắc mặt Từ Khải có chút trầm xuống: "Lại là hắn."