Chương 3.1: Vết đỏ trên cần cổ của anh ta

Bên dưới lầu đông đúc ồn ào.

Xe cứu thương và xe cảnh sát chen chúc trong con đường nhỏ chật hẹp, hai bên là vách tường, nếu muốn đi ra ngoài bọn họ chỉ có thể đi đường vòng, không thể quay đầu.

Các nhân viên y tế chạy đến, hai cảnh sát một trái một phải khống chế Hà Đại Dũng áp giải vào xe cảnh sát, Từ Khải đang đứng bên cạnh, trên tay cầm theo vật chứng, cũng không quên trêu chọc người đàn ông ở phía đối diện: "Đội trưởng Trần, đêm nay anh sẽ không được nghỉ ngơi, đi thôi, chúng ta đi trở về cục làm nhân chứng hỗ trợ điều tra."

Trần Tự không để ý tới anh ấy.

"Người nhà của cô đâu? Vẫn không liên lạc được sao?"

Anh quay mặt lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, cụp mắt xuống, dừng lại trước màn hình di động bị vỡ của cô nói: "Đến bệnh viện trước, bên này cảnh sát sẽ giúp cô liên hệ."

“Anh ấy quá bận.” Thời Hạ nói: “Gần đây công ty đang nhận một vài dự án, bộ phận của anh ấy cũng rất bận, nên điện thoại không gọi được cũng là chuyện bình thường.”

Từ Khải xen vào nói: "Như vậy đi, đội trưởng Trần, tôi sẽ nhờ Dư Ny đi cùng cô ấy đến bệnh viện, sau khi làm xong các kiểm tra, sẽ đưa cô ấy trở lại cục để lập biên bản."

Một y tá chạy đến bảo Thời Hạ lên xe.

Thời Hạ túm chặt áo khoác nam trên người, tất cả quần áo của cô đều được niêm phong và mang đi làm bằng chứng, trên người chỉ còn lại duy nhất chiếc áo khoác của Trần Tự, cô rất biết ơn người đàn ông đã cứu mạng của cô cùng đứa bé, không thể không cảm ơn anh ấy.

Cửa sau xe cấp cứu mở ra, Thời Hạ cúi người đi vào, theo sau là y tá đi vào, đóng cửa lại.

Tầm mắt không còn nhìn thấy.

Đuôi mắt nghiêm nghị khẽ nheo lại, Trần Tự cúi đầu, tùy ý đá một viên sỏi dưới chân, đồng thời ngồi vào ghế phụ lái trong xe cảnh sát.

Thoáng chốc, bên trong con ngõ nhỏ vang lên tiếng động cơ, đường có rất nhiều ổ gà, vài chiếc xe lao đi.

“Đồ của anh cũng thật tốt, lại dám phạm tội thêm lần nữa!"

Một cảnh sát cầm dùi cui đánh vào đầu Hà Đại Dũng, Từ Khải ngồi bên cạnh phạm nhân, hằn học thở ra một hơi: "Lần này mày vào đây cũng là lần thứ ba rồi, đừng tưởng rằng có thể giống như hai lần trước, có thể tùy tiện ở trong đó vài năm rồi sẽ được thả ra."

“Đúng rồi, đội trường Trần, sao anh có thể bắt được hắn?” Từ Khải đưa mặt sát vào bên cạnh ghế phụ lái: “Đêm nay anh đã cứu hai người một lúc, dù thế nào cũng có thể lập được công lao.”

“Chuyện này không được phép tiết lộ với giới truyền thông.” Trần Tự thản nhiên đáp, tay phải trong quần bóp chặt điện thoại trong túi quần: “Nhóm người đó là người phiền phức nhất.”

“Chuyện này tôi cũng không thể đảm bảo.” Từ Khải nói: “Đám phóng viên cũng đã ngồi xung quanh cục cảnh sát, chỉ cần nhìn thấy chúng ta, bọn họ không liều mạng chạy tới sao?”

Từ Khải thực sự tò mò: "Thành phố cổ này có địa hình phức tạp, có nhiều tòa nhà thấp tầng san sát nhau. Làm thế nào mà anh tìm được địa điểm gây án?"

Đưa tay véo đôi lông mày đang nhíu chặt lại, Trần Tự giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện.