Chương 1

Tháng hai ở Dương Châu, thược dược chưa phun bao, hải đường đã nở rộ.

Tụ Sinh Đường bên thành Tây, Thôi đại phu hơn nửa đêm bị người gõ cửa, vội vàng thu thập hòm thuốc theo người cầu y lên đường, chờ tới lúc xe ngựa dừng lại, sắc trời bên ngoài còn chưa rõ, mặt trời mới lóe lên.

Thôi đại phu trong lòng nói thầm, khi nãy gã sai vặt lo lắng gõ cửa hắn cũng không nghe rõ là chủ nhân nhà ai không được khỏe, hiện tại từ hành trình này tới xem thế nào cũng không phải người ở thành Tây. Hay người tìm hắn là người giàu có ở thành Đông? Nhưng người giàu có ở thành Đông không phải đều tìm danh y ở Ngự Xuân Đường sao?

Thôi đại phu nghi hoặc, ôm lấy hòm thuốc, đẩy mành xe nhìn ra bên ngoài, vừa mới ngẩng đầu lên liền bị khối màu sắc phía trước đập vào mắt. Hắn ngẩn người ra, lại dụi mắt nhìn kỹ, trước mắt không phải ráng màu mà là tảng lớn hoa hải đường, cổng lớn trước mắt viết hai chữ “Tề trạch”.

Nơi này chính là phố Đông Xương, nơi tụ tập các gia tộc hào phú, mà Tề trạch trước mắt chính là thế gia chế hương Dương Châu - Tề phủ. Hắn thế nhưng tới Tề phủ rồi? Thôi đại phu không nhịn được lại nhìn ra bên ngoài thăm dò, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Hào phú cự giả trong Dương Châu thành có rất nhiều, tuy Tề phủ chỉ xem như trung giả nhưng danh khí lại rất lớn.

Thứ nhất, triều đại hiện nay thịnh hành hương liệu, Tề phủ là thế gia làm hương liệu nổi tiếng nhất mảnh đất Giang Hoài, chế tác ra hương phẩm khí vị thanh u cao nhã, nghe qua liền không thể quên được, là danh phẩm của mảnh đất Lưỡng Giang.

Thứ hai, đương gia Tề phủ - Tề Phương Tổ lão gia tôn trọng học thuật nho gia, lại hay học đòi văn vẻ. Dương Châu vốn không có hải đường, Tề Phương Tổ bởi vì một câu nói của Lục Phóng Ông “Nhược sử hải đường căn khả di, Dương Châu thược dược ứng tu tử”, liền hao tốn rất nhiều của cải chuyển trăm gốc hải đường từ đất Thục xa xôi ngàn dặm về đây, làm cho người phải líu lưỡi.

Thứ ba chính là tiểu nhi tử của Tề Phương Tổ - Tề Diên. Vị tiểu thiếu gia này năm nay mười sáu tuổi, sinh ra trong vàng son nhung lụa, cha đau nương thương, cơm áo không lo, từ nhỏ kiêu căng thành tánh, mấy món chơi bời này nọ vừa học liền biết, thi thư chế nghệ lại hoàn toàn không thông. Người lớn đến như vậy rồi mà Tam Tự Kinh cũng không học thuộc lòng được, là bại gia tử tiêu chuẩn. Người này cả ngày tiên y nộ mã, vung tiền như rác, bởi vậy liền có ngoại hiệu “đệ nhất tiểu hoàn khố Dương Châu”.

Măm ngoái Thôi đại phu có đến khám bệnh tại nhà cho người ta, gặp được Tề Diên mang theo một đám hoàn khố đi du hồ, ngựa xe tôi tớ tiền hô hậu ủng, không chỉ bao nguyên con thuyền, ở phụ cận còn không cho phép người khác tới chơi đùa, ngay cả mấy sạp bán đồ ăn lạnh chung quanh bến tàu đều mua hết, tránh người ngoài tới quấy nhiễu bọn họ hứng thú. Khi đó hắn ở xa xa nhìn qua chỉ nhìn thấy một bóng dáng trương dương mặc quần áo màu hồng được mọi người tán dương, từ đây hắn đối với Tề phủ xa xỉ khắc sâu ấn tượng.

Người có tiền, có gia thế như vậy sao lại tới mời hắn khám bệnh? Phải biết rằng Tụ Sinh Đường bọn hắn trước giờ chỉ xem bệnh cho người nghèo khổ bên thành Tây, trong cửa hàng cũng không có dược phẩm gì quý báu, ngay cả người hơi có chút thể diện ở thành Tây cũng đi qua Phổ Tế Đường khám bệnh. Hơn nữa bản thân hắn năm nay chỉ mới hai mươi, tuy tự nhận y thuật không tồi nhưng rốt cuộc tuổi trẻ, tư lịch cũng cạn, Tề phủ ở xa lại tới tìm hắn làm cái gì? Kỳ quái, thật kỳ quái.

Gã sai vặt lại nhẹ giọng hô một tiếng, vội vàng chuyển hướng, không bao lâu sau xe ngựa dừng lại ở cửa sau Tề trạch. Hiển nhiên chỗ cửa sau sớm đã có hạ nhân chờ đợi, lập tức mở cửa, cung cung kính kính chạy tới mời Thôi đại phu xuống xe, lại có cô nương mặc áo choàng màu xanh nước biển dẫn hắn đi vào.

Thôi đại phu nhìn cô nương đi phía trước mặc váy lụa, dung mạo đoan chính thanh nhã, người khác nhìn thấy nàng phá lệ kính trọng, xưng hô nàng là Ngân Sương tỷ tỷ liền biết vị này hẳn là đại nha hoàn trong phủ. Lại nhìn cửa sau nối thẳng với hậu trạch, ở trong lòng không khỏi nói thầm ‘Đại viện hào môn nhiều thị phi, mình không thể cứ mơ màng hồ đồ như vậy đi vào được’. Hắn nghĩ vậy, bước chân hơi dừng lại, chắp tay hỏi: “Xin hỏi cô nương, người bệnh là người nào trong phủ?”

Ngân Sương quay đầu lại, thấy vị đại phu tuổi trẻ sắc mặt hồ nghi cũng âm thầm đánh giá hắn một phen, theo sau mới giải thích: “Là tiểu thiếu gia trong phủ chúng ta.”

Thôi đại phu sửng sốt: “Tiểu thiếu gia? Chính là Tề Diên Tề tiểu công tử sao?”

“Đúng vậy.” Ngân Sương lại nhìn hắn một cái, nói: “Mấy hôm trước tiểu thiếu gia nhà ta bị rớt xuống nước, bệnh trạng hung hiểm, thiếu chút nữa liền đi. Đã mời nhiều đại phu khác nhau tới đây nhưng mỗi người nói một cách khác nhau, làm cho người trong phủ thật lo lắng. Nói đến cũng thật khéo, cửa hàng chúng ta có một tiểu nhị mới tới, trước kia có tìm Thôi Phụng Nghị thăm khám qua, biết ngài tinh thông y lý cho nên mời ngài chạy tới đây một chuyến.”

Thôi gia nhiều thế hệ làm nghề y, tằng tổ phụ, tổ phụ của Thôi đại phu đều từng làm Phụng Nghị đại phu, bởi vậy được nhóm bệnh nhân tôn xưng là “Thôi Phụng Nghị”. Sau này tuy con cháu không ai làm quan nữa nhưng hàng xóm quê nhà đã quen kêu liền xưng hô loạn như vậy, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mấy nhà quen thuộc mà thôi. Xem ra là có hài tử nhà hàng xóm tới cửa hàng Tề gia làm việc. Trong lòng Thôi đại phu yên ổn một chút, liên tục hướng cô nương xua tay: “Không dám, không dám.”

Hai người một đường mau chóng đi vào, tiến vào đông sương phòng của tiểu thiếu gia.

Trong phòng một đám nha hoàn sôi nổi chào hỏi. Thôi đại phu chỉ thấy mấy cô nương này mỗi người diện mạo nhu mỹ, đồ trang trí trong phòng tuy ít nhưng lại có trọn bộ gia cụ làm bằng gỗ sưa. Trên bàn đặt một lọ một kính, trong góc tường đặt một lư hương thếp vàng bạc trúc cao chừng đầu người, hương khí lượn lờ, trong nhà như có xuân ý.

Bọn nha hoàn sôi nổi lui ra ngoài, Ngân Sương đi đến mép giường, vén một góc màn lên, đỡ tiểu thiếu gia nửa ngồi dậy.

Thôi đại phu ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn xem khí sắc bệnh nhân. Chờ thấy được diện mạo Tề Diên, hắn không khỏi ngơ ngẩn ngoài ý muốn —— lần trước hắn chỉ ở xa xa nhìn thấy bóng dáng tiểu hoàn khố hô bằng gọi hữu đi chơi, nhưng thật không dự đoán được đối phương lại là thiếu niên ngọc điêu tuấn tú. Hiện giờ vừa thấy, Tề Diên tóc đen mặt trắng, mũi cao môi mỏng, mắt trong trẻo sâu thẳm như hoa ngọc lan. Lúc này thiếu niên ốm yếu ngồi dựa vào giường, sắc mặt uể oải mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được vẻ phong lưu hàm ý. Thiếu niên bực này ngây thơ đáng yêu, lại ẩn ẩn nét diễm sắc, rất khó làm cho Thôi đại phu đem hắn liên hệ với tên tuổi hoàn khố.

Có lẽ nhận thấy được tầm mắt của hắn, thiếu niên trên giường nhấc lên mí mắt, nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Ánh mắt nghiêm nghị cùng tướng mạo hoàn toàn bất đồng làm cho người cảm thấy kinh diễm, lại không biết phải nói gì. Thôi đại phu lấy lại bình tĩnh, hướng về phía tiểu thiếu gia hành lễ, lại nhìn kỹ sắc mặt đối phương, không khỏi nhíu mày.

——

Tề Diên chờ Thôi đại phu kê xong phương thuốc, để bọn nha hoàn mang hắn đi nghỉ ngơi, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hậu đại của Thôi Lương quả nhiên không tầm thường, hiện giờ y đồ bất chính, đại bộ phận đại phu chỉ bắt mạch liền tùy tiện kê đơn, Thôi đại phu lại là vọng, văn, vấn, thiết từng cái làm thật cẩn thận. Dò hỏi bệnh tình, triệu chứng rồi chỉ ra điểm thiết yếu, đưa ra phương thuốc cùng các đại phu khác cũng khác biệt, phỏng chừng lần này có thể có chút hiệu quả.

Chỉ có Ngân Sương vẫn cảm thấy khó có thể tin tưởng, cầm phương thuốc kia muốn nói lại thôi, nửa ngày sau nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, đại phu này xem chuẩn không? Lúc ấy trạng thái của ngươi hung hiểm, chính là cửu tử nhất sinh, mấy ngày nay lại ngày đêm khó ngủ, sao có thể chỉ uống chút thuốc này thôi chứ? Lại cái gì mà sơn chi, hương phụ……”

Ngó trái ngó phải, rốt cuộc trong lòng không yên ổn, lại nói: “Sáng hôm nay lão phu nhân sai người tới xem qua ba lần, nói Nhị lão gia gởi thư nói đã từ Hàng Châu mời được danh y, nguyên là Thái Y Viện, sau lớn tuổi liền về quê ở Hàng Châu dưỡng lão, ngày thường không dễ rời núi xem bệnh. Nhị lão gia bỏ ra số tiền lớn, lúc này đối phương mới đáp ứng tới đây một chuyến, hiện tại đang trên đường đi. Thiếu gia, tuy rằng trước kia Nhị lão gia cùng lão gia có chút đối phó qua lại nhưng lần này đánh giá là thật sự sốt ruột vì ngươi, nếu không chúng ta chờ một chút, nhìn xem vị danh y kia nói như thế nào đã?”

Ngân Sương là đại nha hoàn trong viện này, một lòng lo lắng cho Tề Diên, xem hắn như chủ nhân lại giống như đệ đệ.

Tề Diên bị nàng nhắc mãi hoàn hồn lại, trong lòng âm thầm thở dài. Nếu hắn thật sự là chết đi sống lại, uống canh trừ hoả này đương nhiên không được. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, chính mình cũng không phải chết đi sống lại —— hắn căn bản không phải Tề tiểu hoàn khố ban đầu. Mấy ngày trước Tề Diên ra cửa du ngoạn, không biết vì sao đột nhiên rơi xuống nước. Xác chết vẫn do một vị nhà đò từ trong sông vớt lên, khi đó thân mình đều trướng lên. Sau ngỗ tác huyện nha cũng tới nghiệm qua, chứng minh Tề Diên bị người kéo xuống nước, mưu hại đến chết. Tề gia trên dưới bi thương một mảnh, dựng lều làm tang lễ, mời cao tăng tới làm lễ, ai biết đâu quàn tới ngày thứ ba, thi thể trên linh sàng đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy. Tiểu thiếu gia chết đi sống lại, Tề phủ vui tới phát khóc, lại không biết người sống lại này không phải là Tề Diên ban đầu mà là tiểu tài tử Kỳ Viên vốn ở kinh thành cách xa ngàn dặm.

Kỳ Viên nguyên lai là tiểu thần đồng chốn kinh thành, thời điểm mười tuổi liền đoạt lấy án thủ kỳ thi viện phủ Thuận Thiên, lấy danh thần đồng tiến cung diện thánh. Ngay cả Thái Phó đều khen ngợi hắn có tài năng của Trạng Nguyên. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hẳn năm nay hắn sẽ nhập Quốc Tử Giám đọc sách, cũng tham gia kỳ thi hương năm nay. Nhưng ai ngờ đâu trời giáng tai họa, mấy ngày trước Kỳ Viên theo mẫu thân rời kinh đi thăm người thân, ở trên kênh đào ngoài ý muốn rơi xuống nước bỏ mình. Thời điểm tỉnh lại hồn phách đã chọn thân thể khác, xuyên tới trên người tiểu hoàn khố Dương Châu.

Nói đến cũng thật khéo, hai người bọn họ tên tương tự, ngày sinh tháng đẻ cũng tương đồng. Chẳng qua Tề Diên là con trai phú thương Dương Châu, yêu thích chơi bời, cơm áo không lo. Kỳ Viên lại là hậu duệ Trung Viễn Bá, từ nhỏ khổ đọc, bởi vì tổ mẫu khắt khe cho nên thắt lưng buộc bụng, làm việc cũng cẩn thận, trầm mặc ít lời.

Ngày đó ở trong thân thể này tỉnh lại, hắn tiêu phí một phen sức lực mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cũng may hắn trời sinh tính tình nội liễm, ngày thường chỉ nhìn nhiều, ít nói, âm thầm lưu ý tình huống Tề phủ, cũng không lộ ra sơ hở. Hơn nữa trong lòng hắn rõ ràng, Tá Thi Hoàn Hồn thuộc về tà ám, một khi để người khác biết sợ sẽ đưa tới họa sát thân cho nên đã nhiều ngày nay hắn không ngừng cảnh báo chính mình, về sau trên đời này đã không có Kỳ tài tử nữa, hiện tại hắn chỉ có thể là tiểu hoàn khố Tề Diên của Dương Châu.

Tề phủ vì Tề Diên mời danh y, Tề Diên cũng phá lệ ngoan ngoãn, hết thảy tuân theo lời dặn của đại phu uống thuốc dưỡng bệnh. Nhưng làm người lo lắng chính là khối thân thể này tựa hồ không tương hợp với hắn, từ sau khi hắn tỉnh lại chỉ cảm thấy thân thể nghịch khí mà đi, đêm không thể ngủ. Mấy ngày liên tục không chỉ không khởi sắc, ngược lại cảm giác càng lúc càng suy yếu, cơ hồ muốn chết đi. Hiện tại mỗi lần hắn nói nhiều hai câu liền cảm thấy ngực đau, bị chèn ép, thập phần khó chịu.

Sở dĩ mời Thôi đại phu tới đâu là do hắn bỗng nhiên nhớ tới trong kinh từng có mấy vị danh y trong đó một vị kêu là Thôi Lương y thuật cao minh, thập phần ngạo khí, sau vì bị người xa lánh, cáo bệnh về quê, tựa hồ chính là về Dương Châu. Tề Diên mượn cơ hội tìm nha hoàn dò hỏi, không nghĩ tới lại hỏi ra được nơi Thôi Lương quay về, chẳng qua Thôi Lương đã sớm về cõi tiên, hiện giờ đương gia Thôi gia là hậu sinh trẻ tuổi chỉ mới hai mươi mấy tuổi, người trẻ tuổi nên không được mọi người tín nhiệm, ngày thường chỉ xem bệnh cho người nghèo bên thành Tây, ở bên kia cũng có chút danh khí.

Tề Diên đoán lúc trước chỉ sợ là thuốc không đúng bệnh, đã nhiều ngày cảm giác càng thêm không tốt, vì thế đem hy vọng ký thác vào hậu đại Thôi Lương, sáng tinh mơ hôm nay mới có việc đi mời Thôi đại phu.

Đại nha hoàn Ngân Sương đau lòng tiểu thiếu gia lại không dám tín nhiệm đại phu tuổi trẻ kia, nàng biết tiểu thiếu gia từ trước đến nay là người nói một không hai, hắn muốn uống thuốc ai cũng không dám ngăn đón, bởi vậy một bên phân phó hạ nhân dựa theo phương thuốc kia đi nấu thuốc, một bên lặng lẽ để người đi mời phu nhân cùng lão phu nhân tới định đoạt.

Tề lão phu nhân nghe tin lập tức đi qua, Tề Diên cảm giác trong ngực đình trệ khó chịu, vừa mới bình phục một chút liền nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào. Lão phu nhân một đường để người nâng kiệu nhỏ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tới đông sương phòng, vén rèm lên liền nói: “Đứa nhỏ tốt, con chớ nên sốt ruột! Nhị thúc của con đã cho ngươi mời danh y về đây!”

Tề Diên sửng sốt, theo sau hiểu được, mắt nhìn Ngân Sương đứng ở một bên. Liếc mắt một cái rất có uy nghiêm. Ngân Sương hầu hạ tiểu thiếu gia đã nhiều năm, chỉ thấy qua người giả bộ la lối khóc lóc chơi xấu lại chưa từng gặp qua loại biểu tình phẫn nộ này, không khỏi rùng mình, cúi đầu.

Tề Diên nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, lúc này mới nhìn về phía Tề lão phu nhân, chịu đựng khó chịu nói: “Tôn nhi bất hiếu, làm tổ mẫu lo lắng.”

“Lần này đừng trách Nhị thẩm lắm miệng.” Vị phu nhân đứng phía sau Tề lão phu nhân nhịn không được, liên thanh nói: “Diên Nhi, ngươi lại không phải không biết ngươi là đầu quả tim lão thái thái, mấy ngày hôm trước ngươi như vậy, lão thái thái cả ngày không ăn không uống, ở Phật đường tụng kinh cầu phúc cho ngươi, nháo đến Tề phủ chúng ta trên dưới thiếu chút nữa đều phải chôn cùng ngươi. Hiện tại ngươi thật vất vả mới tỉnh lại cũng nên đau lòng người khác, để cả nhà an tâm một chút. Ngươi lại ở đây làm ầm ĩ cái gì chứ? Nhị thúc ngươi cố ý đi Hàng Châu mời danh y, mắt nhìn sắp về tới nơi rồi, ngươi làm sao còn phải khổ mình mời tiểu lang trung kia tới làm gì? Chẳng lẽ còn không tin được Nhị thúc ngươi sao?”

Phụ nhân mày liễu mắt phượng, mồm miệng lanh lợi. Tề Diên nghe hạ nhân nói qua Nhị phòng cùng Đại phòng bất hòa, lúc này cũng không nắm được dụng ý đối phương liền không nói một lời, chỉ nhìn về phía Tề lão phu nhân.

Mặt lão phu nhân lộ vẻ không vui, nhíu mày đi xem Nhị phòng Vệ thị: “Ngươi nói chuyện này để làm gì, hiện tại Diên Nhi đã như vậy, vạn nhất bị ngươi làm cho tức giận đến gợi lên nóng tính, chẳng phải càng nhiễm bệnh sao?”

Vệ thị không nghĩ tới lão phu nhân thiên vị như vậy, trong lòng tức giận, lại cảm thấy ở trước mặt tiểu bối bị mất mặt, ngượng ngùng nói: “Con dâu chỉ là nói thật mà thôi, này không phải lo lắng cho thân thể Diên Nhi sao? Nhị thúc hắn lo lắng khắp nơi đi mời danh y, bỏ ra không biết bao nhiêu bạc, chờ một chút thì có sao đâu? Dù sao Diên Nhi lại không giống Vượng Nhi, muốn chuẩn bị thi huyện, cả ngày thức khuya dậy sớm tranh thủ học bài.”

Lúc trước Tề Diên không cảm thấy như thế nào, nghe đến đây không khỏi bật cười. Vệ thị ngoài miệng nói lo lắng cho tiểu hoàn khố, lời này lại chọc ngay chỗ đau của tiểu hoàn khố. Chỉ vì vị này không yêu đọc sách, Tề lão gia vì hắn mời danh sư vỡ lòng, tiểu hoàn khố ngay cả Tứ thư đều không nhớ được, thi huyện hàng năm đều tham gia, hàng năm đều tay không mà về, ngay cả bài thi đều lười viết. Lời này của Vệ thị ám chỉ Tề Diên thi huyện không được, nói không chừng còn không bằng hài tử Tề Vượng Nhị phòng có tiền đồ, đồng thời lại vì Tề Vượng ấm ức, ghét bỏ lão thái thái bất công đến lợi hại.

Tề lão phu nhân sao có thể nghe không hiểu chứ, cố ý răn dạy con dâu, rồi lại không nghĩ làm trò trước mặt Tề Diên vì thế trầm khuôn mặt xuống, cả giận nói: “Ngươi ở đây nói lung tung cái gì?” Nói xong đem người đuổi đi ra ngoài.

Chờ cho bên ngoài yên tĩnh lại, Tề Diên mới mở miệng nói: “Tổ mẫu lại đây là có việc sao?”

“Đứa nhỏ tốt, tổ mẫu biết con gặp tội lớn.” Lão phu nhân ở một bên ngồi xuống, cẩn thận ngắm nghía Tề Diên, thấy cháu trai búp bê sứ ngày xưa gầy đi nhiều như vậy, đau lòng khuyên nhủ: “Lời Nhị thẩm nói con đừng để trong lòng, thiên hạ này có mấy chục mấy trăm vạn người đọc sách, mỗi người gian khổ học tập khổ đọc vài thập niên, từng tầng từng bước đi lên, cuối cùng triều đình lấy tiến sĩ tổng cộng cũng chỉ 300 người. Dư lại những người đó không phải đều rơi xuống hết hay sao? Thi không đậu mới là chuyện bình thường, này có gì hay đâu mà nói. Cha con một lòng muốn con thay đổi địa vị, quang tông diệu tổ nhưng hắn cũng không nghĩ tới Tề gia xưa nay nơi nào sinh ra được người đọc sách? Tội gì một hai phải làm khó dễ con?”

Tề Diên thình lình nghe ngôn luận giải thích như vậy không khỏi ngẩn người ra, có chút dở khóc dở cười. Khó trách nguyên thân ngang ngược, kiêu ngạo, tính tình bừa bãi như vậy, Tề tổ mẫu đối với hắn thật đúng là hết mực cưng chiều che chở. Hắn cười gật gật đầu, chờ lão phu nhân tiến vào chính đề.

Quả nhiên, lão phu nhân sờ sờ trán hắn, theo sau nhẹ giọng nói: “Kinh thư tử tập con thích học thì học, không thích học thì cứ chơi thêm hai năm nữa, trước sau gì con cũng kế thừa gia nghiệp Tề gia, sẽ không thiếu ăn thiếu uống. Mấy cái này tổ mẫu đều theo ý con nhưng xem bệnh uống thuốc đều không phải trò đùa, Thôi đại phu bên thành Tây tuổi nhỏ như vậy, so với con chỉ lớn hơn bốn năm tuổi có thể có bao nhiêu lịch duyệt chứ? Sao có thể cứu được người chứ? Còn nữa Nhị thúc con mai kia là về tới rồi, đến lúc đó để thái y trong kinh nhìn cho con một cái, con cũng bớt phải chịu tội, con nói xem được không?”

Kỳ thật nếu luận lên Thôi đại phu đích xác quá trẻ tuổi, y thuật một đường đã chú ý truyền thừa cũng phải nhìn tư lịch. Nếu thật sự có thể mời thái y tới đây đương nhiên so với Thôi đại phu càng thỏa đáng hơn nhưng hiện tại Tề Diên cũng không xác định vị Nhị thúc kia làm người như thế nào, cũng không biết là thiện hay ác. Lúc trước ở kinh thành trải qua đủ loại chuyện sớm để hắn minh bạch như thế nào là nhân tâm hiểm ác. Tề phủ phú quý ngập trời, khó bảo toàn thúc bá huynh đệ trong tộc có tâm tư gì khác hay không. Nghĩ đến chính mình đã từng ăn qua mệt mỏi, Tề Diên không nhịn được trầm xuống. Lão phu nhân đương nhiên là muốn tốt cho hắn nhưng hắn càng nguyện ý tin tưởng Thôi đại phu hơn. Trong đó sáu phần là tín nhiệm y thuật đối phương, bốn phần còn lại là do hắn đã bị hại quá nhiều lần, sớm như chim sợ cành cong. Hiện giờ tuy thay đổi thân thể nhưng tâm tính nhất thời khó sửa, hắn tình nguyện chính mình mạo hiểm thử một lần, sống hay chết chẳng trách người khác, cũng không muốn đem tánh mạng giao vào trong tay người khác, chờ bọn họ tới xử lý.

Ý niệm trong đầu ngàn lăn vạn lăn, lại không thể nói cùng lão phu nhân. Tề Diên trong lòng thở dài một tiếng, đem tất cả suy nghĩ mạnh mẽ ngăn chặn lại, giương mắt nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, sao ngài không hỏi xem vì cái gì con lại mời Thôi đại phu tới đây?”