Chương 2

Tề lão phu nhân bị hỏi đến sửng sốt.

Tề Diên hiện giờ ngay cả xuống giường đều không xuống được, tưởng là có gã sai vặt nào đó khuyến khích hắn, trong lúc hoang mang rối loạn muốn mời đại phu nào đó tới khám bệnh, muốn nhanh chóng khỏe lại. Về phần Thôi đại phu này hơn phân nửa là người mà gã sai vặt nhận thức, cân nhắc người giàu sợ bệnh, để hắn ở giữa làm người dẫn tiến kiếm lời. Loại chuyện này nhìn qua liền hiểu, nhưng hiện tại Tề Diên vừa hỏi, giống như là có nội tình khác.

Lão phu nhân chần chờ hỏi: “Vì sao con lại mời hắn?”

Ý tưởng chân chính của Tề Diên đương nhiên không thể nói cùng lão phu nhân, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Tổ mẫu sợ là không biết lai lịch Thôi đại phu. Thôi gia tuy nghèo, lại là thầy thuốc gia truyền, tổ phụ Thôi đại phu ở trong kinh thành từng là ‘danh thủ’, nếu không phải đắc tội người khác bi phẫn hồi hương, chỉ sợ sớm đã là danh y. Sở dĩ tôn nhi mời hắn tới đây là bởi vậy. Nên biết y thuật một đường này chỉ có y giả thực sự mới có thể xưng là ‘danh thủ’. Thôi đại phu được tổ phụ chân truyền, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khẳng định y lý này nọ so với các đại phu khác mạnh hơn nhiều.”

Tề lão phu nhân nghe hắn nói bài bản hẳn hoi, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Lời này là ai dạy con?”

Tề Diên sửng sốt, ngay sau đó hiểu được, lão phu nhân cho rằng hắn bị người lừa gạt. Văn nhân sĩ tử đa phần biết được chút y lý, tiểu hoàn khố nếu không đọc sách, đối với chuyện này đó hẳn không hiểu được, mấy lời này càng giống học vẹt.

“Không phải người khác dạy.” Tề Diên nói: “Là lúc trước tôn nhi chơi cùng nhóm Chu Vanh nghe bọn hắn nói qua.”

Mấy ngày nay Tề Diên nghe nha hoàn nhắc tới Chu Vanh, biết vị này chính là đồng bọn thường xuyên chơi đùa cùng nguyên thân, cha hắn là Đồng Tri Dương Châu. Sĩ nông công thương, địa vị thương nhân là thấp nhất. Người của thương hộ ngày thường lui tới cùng quan lại cũng thập phần cẩn thận, ngày lễ ngày tết không thể thiếu tặng lễ. Bởi vậy hắn đoán người Tề phủ đối với Chu gia hơi có chút kính sợ.

Quả nhiên, sau khi nghe được tên Chu Vanh, mày lão phu nhân hơi giãn ra, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Trách không được. Ta còn nói sao con đột nhiên lại nghĩ ra.” Lại buồn bực: “Thôi lão thái gia thế nhưng lợi hại như vậy sao? Lúc trước cũng có nghe nói qua hắn ở kinh thành làm quan nhưng có lời đồn đãi nói vị này ở trong kinh phạm vào chuyện gì đó mới phải gấp gáp trở về. Sau lại nói hắn trở về Dương Châu không đến một năm liền không còn, bất quá nếu nhà hắn thực sự có bản lĩnh này, sao con cháu hắn cũng không có danh khí gì?”

“Tuy Dương Châu cách kinh thành ngàn dặm nhưng có kênh đào thuận tiện đi lại, lui tới đa phần là hào phú quyền quý. Nếu Thôi lão thái gia đắc tội người khác, tránh họa về quê, sao lại trương dương hành sự như vậy chứ? Phỏng chừng ước gì hậu đại vô danh không họ, bình an mới tốt.” Tề Diên nói: “Thời điểm Chu Vanh bọn họ nhắc tới chuyện này vẫn là nói cái gì phu nhân quan gia Tô Châu hậu sản bệnh lâu, mời tới rất nhiều danh y đều không thấy tốt, sau lại hỏi thăm khắp nơi, mời người Thôi gia tới xem. Bất quá……” Nói đến chỗ này dừng lại một chút, mày cũng hơi nhăn lại.

Tề lão phu nhân nghe tới nhập thần, không khỏi hỏi: “Bất quá cái gì?”

Tề Diên nghiêm túc nói: “Bất quá tôn nhi ngược lại cảm thấy chưa chắc những danh y đó tài nghệ không bằng người.”

Tề lão phu nhân nghe hắn nói giống như hài tử, nhịn không được cười rộ lên: “Nếu không phải tài nghệ không bằng người, sao người khác trị được, bọn họ liền trị không được đâu?”

“Vì thanh danh.” Tề Diên nói: “Mấy đại phu đó đều dựa vào thanh danh ăn cơm, kê đơn không khỏi câu nệ với phương thuốc cũ, như vậy mặc dù xảy ra chuyện, người khác từ phương thuốc đó cũng không tìm thấy chỗ lầm lỗi, bọn họ cũng không chọc tới phiền toái làm hỏng uy vọng. Ngược lại người không có danh khí gì, chỉ xem bệnh chữa bệnh, không có trói buộc này nọ.”

Hắn nói ra chính là tình hình thực tế, trong kinh có không ít đại phu ngồi công đường hành y chính là như vậy, không dám dùng thuốc mới để tránh rước lấy tranh cãi. Chuyện tình của quan lão gia bên Tô Châu cũng là sự thật nhưng đó là khi hắn ngồi thuyền đi trên kênh đào nghe nhà đò nói chuyện phiếm bát quái, chỉ là thần y trong đó cũng không phải họ Thôi.

Tề Diên chịu đựng trong ngực đè nặng để nói chuyện, dần dần có chút khó thở. Hắn cắn răng, khẩn trương nỗ lực bình phục, trên trán từng giọt mồ hôi lăn xuống.

Tề lão phu nhân âm thầm cân nhắc một lát, ngẩng đầu lên liền thấy tiểu tôn tử giống như thở không nổi, lại còn liều mạng che giấu, phát ra tiếng thở dồn dập trong cổ, hiển nhiên là sợ bà nhìn ra tới lại lo lắng hãi hùng.

Ngày thường bà thương yêu Tề Diên nhất, lúc này vừa thấy vậy lập tức khổ sở như bị cắt vào tim gan, nước mắt lăn xuống, cũng không nói lời nào, sốt ruột hoảng hốt thuận khí cho hắn, lại kêu nha hoàn tới đốt huân hương. Trong phòng một trận binh hoang mã loạn, ước chừng qua một khắc Tề Diên mới thoáng hòa hoãn lại.

Lão phu nhân rưng rưng vỗ bàn tay Tề Diên, vừa nãy nghe Tề Diên nói chuyện, tâm tư cũng hoạt động vài phần. Lúc này lại nhìn thấy hắn thở dốc khổ sở từng ngụm từng ngụm, tựa hồ có cảm giác nguy kịch, trái tim bà không khỏi nhấc lên, nhịn không được sửa lại chủ ý —— nếu lão Nhị ở trên đường trì hoãn, Diên Nhi chờ thái y lại đây không kịp thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng nghĩ như vậy không khỏi vội vàng vài phần. An trí Tề Diên cho tốt, lại đem nha hoàn trong phòng hắn dặn dò mấy lần, lão phu nhân lập tức để người dìu đi, lại không phải trở lại viện của mình mà đi vòng qua phòng khách, để hạ nhân mời Thôi đại phu đi qua hỏi chuyện.



Vệ thị ở trong phòng mình buồn bực nửa ngày, vừa nghe hạ nhân nói lão thái thái thế nhưng muốn gặp họ Thôi kia liền biết nhất định là Tề Diên đem lão thái thái thuyết phục rồi. Bà trong lòng phẫn hận, hung hăng cầm ly trà trên bàn ném xuống đất, tức giận mắng: “Tiểu nhân là tên không bớt lo, lão nhân cũng hồ đồ như vậy sao? Cũng mặc kệ đại phu kia lai lịch ra sao mà coi như cứu binh, thế nào, Nhị thúc hắn có thể hại chết hắn hay sao?”

Bọn hạ nhân nghe được động tĩnh trong phòng sớm tìm cớ trốn đi ra ngoài. Chỉ có nha hoàn hồi môn của Vệ thị - Kim Hoàn vội vàng đẩy cửa đi vào, khuyên nhủ: “Thái thái, viện này nhưng không cách âm đâu!”

Tòa nhà Tề phủ chia ra ba đường. Đông lộ có hoa viên, là nơi lão thái thái nghỉ ngơi. Trung lộ là một nhà Tề lão Đại Tề Phương Tổ, Tề Diên ở tại trung lộ, đông sương phòng hậu trạch. Tây lộ còn lại là nhà Tề lão Nhị. Giữa ba đường có hẻm nhỏ cách xa nhau, tiếng mắng của Vệ thị đương nhiên không truyền ra ngoài nhưng bọn hạ nhân trong viện lại không thiếu kẻ khua môi múa mép. Nhị phòng bọn họ hiện giờ dựa vào Đại phòng sinh hoạt, nếu thật sự chọc giận đối phương, về sau chỉ sợ nơi chốn sẽ không được tự nhiên.

Vệ thị tất nhiên biết chuyện này, lúc này Tề Nhị lão gia đang ở thật xa mời đại phu lại đây, cũng là có tâm tư muốn lấy lòng lão thái thái cùng đại ca. Nhưng hiện tại bà đang nổi nóng, vừa thấy nha hoàn hồi môn cũng sợ Đại phòng như vậy không khỏi càng giận dữ hơn, giơ tay tát cho Kim Hoàn một cái: “Như thế nào, ta không được nói chuyện bọn họ sao? Chừng nào thì khuỷu tay ngươi hướng qua bên phía Đông rồi?”

Kim Hoàn khóc lóc quỳ xuống, ủy khuất nói: “Nô tỳ một lòng chỉ vì thái thái, khi nào dám làm chuyện phản chủ? Hiện tại lão gia không có ở nhà, lão phu nhân một lòng chỉ lo lắng cho Diên thiếu, trước kia bên kia có chuyện gì cũng đều áp lên đầu Vượng thiếu. Hiện tại lập tức thi huyện, vạn nhất hạ nhân đẩy chút thị phi qua bên đó, lão thái thái giận chó đánh mèo đến trên đầu Vượng thiếu thì phải làm sao bây giờ?”

Vệ thị vừa nghe vậy liền nghĩ đến trượng phu mình cả ngày lưu luyến chốn thanh lâu kỹ viện, hiện tại cả tháng cũng không trở về nhà, chính mình chỉ có thể trông cậy vào Tề Vượng, không khỏi cũng khóc lên. “Ta vốn không nên làm người hiền lương mà, trước kia hắn dạo thanh lâu kỹ viện nghĩ là hắn cũng có chừng mực, sao có thể nghĩ đến hắn thế nhưng có dã tâm, ở bên ngoài mượn tiền mua đồ đĩ kia. Hiện giờ thì tốt rồi, hắn ta phong lưu khoái hoạt, có khi nào nghĩ tới hai mẹ con ta? Vạn nhất Tề Diên thật sự được họ Thôi kia trị hết, danh y do hắn mang về tới không dùng được, lượng bạc bị thiếu hụt kia phải làm sao để bổ khuyết đây?”

Tề Nhị lão gia phong lưu thành tánh, không lâu trước đây ở Hàng Châu nhìn trúng một quả phụ, thế nhưng bị ma quỷ ám ảnh đặt mua dinh thự cưới trở về. Chỉ là Tề phủ tuy giàu có nhưng sổ sách chi tiêu lại rất chặt chẽ, cuối tháng còn muốn tra xét năm ba lần, một phân tiền cũng không lọt ra ngoài. Nhị lão gia không có tiền chi ra liền tìm người bảo đảm đi tiền trang mượn hai ngàn lượng bạc, lợi tức một phần mười.

Lúc đó Vệ thị biết chuyện thiếu chút nữa hôn mê qua đời. Người Đại phòng tiêu tiền ăn xài phung phí đó là Đại thái thái Dương thị của hồi môn phong phú, lão thái thái lại không ngừng trợ cấp cho Tề Diên. Nhưng Nhị phòng bên này, của hồi môn của bà vốn dĩ đã không còn nhiều lắm, mấy năm nay Nhị lão gia đi ra ngoài uống rượu phiêu kỹ đã mau tiêu hết, nơi nào còn lại chứ.

Thời điểm lo lắng như vậy thì Tề Diên xảy ra chuyện. Nhị lão gia sau khi biết được tin tức nói chỉ cần chờ hắn mang danh y trở về, để đối phương đòi thêm chút tiền đi lại, rồi kê thêm chút dược liệu quý giá, đem bệnh tình nói hung hiểm một chút như vậy tiền bạc liền có thể kiếm ra tới.

Mấy ngày nay Vệ thị nhìn Tề Diên bệnh nặng không dậy nổi, nhất thời cảm thấy đau lòng, nhất thời lại cảm thấy may mắn. Chỉ cần Tề Diên còn bệnh, bọn họ có thể nhân cơ hội này vớt chút bạc bổ sung vào chỗ thiếu hụt. Vạn nhất danh y kia đem Tề Diên trị hết, Nhị phòng bọn họ còn có thể bán cái tốt, để Đại phòng thiếu bọn họ nhân tình. Nhưng ai ngờ đâu tính toán nửa ngày, hôm nay nửa đường lại xuất hiện Thôi đại phu.

Vệ thị khóc sướt mướt trong chốc lát, có người báo Tề Vượng từ trường xã trở về, hỏi hắn công khóa như thế nào, lần này thi huyện nắm chắc bao nhiêu. Tề Vượng so với Tề Diên chỉ lớn hơn nửa năm, ngày thường đối với Tề Diên cực kỳ ghen ghét, lúc này nhìn mẫu thân khóc đến mặt đỏ mắt sưng, không khỏi phẫn hận nói: “Hắn ta sao còn chưa chết đi chứ?!”

Vệ thị vội vàng che miệng hắn lại: “Nói bừa cái gì đó?”

Tề Vượng lại hét lên: “Cả trường con đều nói vậy, lần này Tề Diên xông phải đại họa, nếu hắn không chết chỉ sợ còn muốn liên lụy tới nhà chúng ta!”

“Đại họa gì?” Vệ thị nói: “Hắn là bị người mưu hại.”

“Sao người ta lại cố tình mưu hại hắn chứ?” Tề Vượng không phục, cười lạnh: “Còn không phải do hắn không biết tốt xấu chọc giận khách nhân của Tri Phủ sao? Khách nhân bên kia là thân thích của Quý Phi nương nương, trước kia trong kinh thành có cái danh thần đồng, cũng bởi vì hắn xúi quẩy đắc tội, ngay cả khoa cử đều không thể tham gia, huống chi nhà chúng ta chỉ là thương hộ, cái mạng này còn không đáng giá bằng con chó, con mèo nhà người ta. Tề Diên chọc quý nhân không cao hứng, người ta đương trường phái người dìm hắn chết đuối là xong việc. Hiện tại hắn sống lại, nói không chừng quý nhân kia lại tức giận đâu.”

Vệ thị càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Người trong trường con sao biết được chuyện này?”

“Nhi tử Tri Phủ nói! Hắn nói cho Hoàng Mông, Hoàng Mông lại nói với Tôn Bồng, hiện tại cả trường đều lan truyền chuyện này. Lại nói việc này Chu Vanh cũng biết, thời điểm quý nhân an bài chuyện này, Chu Vanh đang bồi người ta uống rượu!”

Tề Vượng nói tới đây dừng một chút, lại hừ một tiếng, “Hôm nay tiên sinh còn nói, Tề Diên cả ngày không lo học, cũng không tôn trọng sư trưởng, hiện giờ bệnh ở nhà không lo làm bài tập, hắn muốn cáo trạng cùng Tri Huyện, để Tề Diên thôi học.”

Giáo Dụ trong huyện là em vợ của tiên sinh, tới lúc đó Tề Diên bị hắn đuổi về nhà, các trường xã khác sẽ không thu nhận hắn, một tên hoàn khố trừ bỏ có thể đưa quà nhập học nhiều một chút, thật sự có thể đọc sách được sao? Huống chi ai sẽ cùng Giáo Dụ đối nghịch chứ?

Tề Vượng cảm thấy mừng thầm, cơ hồ gấp không chờ nổi mà muốn nhìn Tề Diên bị đuổi về nhà.