Chương 14.2: Chuyện xưa.

Tiễn Phú Hải đi, Yến Xu cũng không dám dùng người mới tới nữa, những việc cá nhân đều kêu Nhẫn Đông và Liên Tâm đi làm.

May mà Phú Hải rất tỉ mỉ, vội vàng đưa tới mấy cung nữ đáng tin cậy đến để nàng sai phái.

Hệ thống cũng không cảnh cáo gì, Yến Xu tạm thời yên tâm, sau khi rửa mặt xong bèn ăn bữa sáng, sau đó mỹ mãn mở bảo rương ra đếm qua một lượt tài sản của mình.

Ha, đừng nhìn cái rương không lớn, bên trong lại đựng được rất nhiều, trân châu lớn lớn bé bé, đá quý đủ mọi màu sắc, còn có bạch ngọc phỉ thúy mã não thượng đẳng khiến người ta hoa cả mắt.

Cuối cùng trong lòng cũng thỏa mãn, nàng vô cùng vui sướиɠ cất bảo bối đi, lấy giấy bút ra tiếp tục viết thoại bản.

Không lo ăn uống lại còn có tiền, kế tiếp nàng chỉ cần giữ được mạng sống, thuận tiện phát triển lý tưởng là được, nói không chừng một ngày nào đó nó có thể truyền lưu ấy chứ.

Vũ Văn Lan lại vô cùng bận rộn.

Đã gần cuối năm, lại có thiên tai đủ thứ, buổi sáng hắn tiếp kiến quan viên thông báo tình hình ở khắp nơi, buổi chiều tiếp tục bố trí cứu tế và sắp xếp binh lực, ba bữa một ngày cũng chỉ dùng một cách qua loa.

Cho đến ban đêm, cuối cùng mới có thời gian nhàn rỗi.

Đầu tiên là hỏi tình huống ở Từ An Cung, chỉ nghe Phú Hải nói: “Hôm nay Trương viện phán của Thái Y Viện vẫn luôn đích thân canh giữ ở Từ An Cung, nghe nói Thái Hậu nương nương đã có chuyển biến tốt đẹp, chẳng qua vẫn đang nằm ở trên giường.”

Vũ Văn Lan gật đầu: “Tối nay trẫm vẫn đi chăm sóc Thái Hậu.”

Dứt lời lại hỏi tiểu thái giám Phú Bảo: “Hôm nay Lý Quý Nghi đã làm gì?”

Phú Bảo nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Lý Quý Nghi dậy sớm đi thăm Thái Hậu nương nương, sau đó vẫn luôn ở trong Điện Cam Lộ không ra ngoài, cũng không có các nương nương khác tới thăm.”

Vũ Văn Lan lại nhíu mày.

Hắn thật sự không hiểu, cả ngày nàng đều ở trong điện, cũng không giao lưu với ai, vậy thì làm sao lại biết được nhiều thông tin như vậy?

Ban ngày tâm tư đều đặt ở việc giang sơn đại sự, lúc này rảnh rỗi, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn hơn, khiến người ta đứng ngồi không yên.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, sau đó ra cửa.

Phú Hải vội vàng đuổi theo, vốn tưởng rằng Quân Vương muốn tới Từ An Cung, nào biết đi được vài bước mới phát hiện, hắn lại đi tới Điện Cam Lộ.

Không sai, Vũ Văn Lan chỉ muốn đi tìm hiểu một chút, nha đầu kia rốt cuộc đang giấu bí mật gì.

Điện Cam Lộ cách Càn Minh Cung cũng không xa, không cần dùng liễn, đi vài bước đã tới nơi.

Hắn cố ý lệnh cho cung nhân trông cửa không la lên, bước vào trong điện, mới phát hiện Yến Xu đang tắm gội bên trong tịnh phòng.

Vậy cũng tốt, hắn cho cung nữ lui ra ngoài, một mình ở trong điện đánh giá một phen, bỗng nhiên phát hiện, trên bàn gần cửa sổ phía tây có một xấp trang giấy, bên cạnh còn có bút mực.

Ừm, đây là cái gì?

Bước tới cầm lấy một trang giấy, phát hiện bên trên là các câu nói nối liền.

Chẳng qua... Chữ cũng không đẹp lắm, nhìn qua có chút lao lực.

Thử đọc một chút, Vũ Văn Lan lại phát hiện đây không chỉ là những câu nói bình thường, nó giống như một câu chuyện xưa, trong đó có nhân vật có đối thoại, còn có tình cảnh.

Hắn lại thử lật trang giấy, cuối cùng cũng tìm được trang đầu của câu chuyện, tên của nó là — “Phong Lưu Tài Tử Tiếu Giai Nhân”

Vũ Văn Lan: “...”

Lại nhìn sang bên cạnh, còn có một xấp đã viết xong, tiêu đề là - “Nhiệt Huyết Tướng Quân Tiểu Quả Phụ”.

Vũ Văn Lan: “...”

Sao đều là loại phong cách này?

Hắn thử nhìn qua 《 Phong Lưu Tài Tử Tiếu Giai Nhân 》 một lượt, thấy viết chính là một thư sinh có gia cảnh bần hàn, nhân duyên trùng hợp lại bị một hoa khôi thanh lâu nhìn trúng. Hoa khôi thưởng thức tài hoa của thư sinh, cung cấp vàng bạc cho thư sinh đi thi. Sau đó thư sinh thi được vị trí Bảng Nhãn, lại vì tiền đồ mà cưới nữ nhi của quan lớn trong kinh, vứt bỏ tình cũ năm xưa...

Vũ Văn Lan: “...”