Chương 14.3: Chưa viết xong.

Thư sinh, hoa khôi?

Lại nhớ tới tối hôm qua, hắn không khỏi cảm thấy thư sinh này có phần giống với đại học sĩ của Văn Hoa Các - Ngụy Như Chương.

Đúng vào lúc này, tiếng nước trong tịnh phòng đã ngừng lại, mỹ nhân vừa tắm xong khoác áo ngủ bước vào tẩm điện.

Bốn mắt nhìn nhau, Yến Xu hoảng sợ, theo bản năng cúi người che ngực nói: “Bệ hạ đến đây lúc nào vậy?”

Vũ Văn Lan liếc nhìn nàng, sau đó nói: “Mới đến mà thôi.”

Ừm, tóc mai hơi ướt, hai má phấn nộn, da như ngưng chi, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Chẳng qua che ngực làm cái gì?

Rõ ràng tối hôm qua đã hôn rồi.

Hắn có chút không vui, hỏi: “Vì sao lại tắm gội sớm như vậy?”

Yến Xu nói: “Mới vừa rồi thần thϊếp viết chữ không cẩn thận làm dơ xiêm y, thế nên bèn tắm rửa thay quần áo.”

Vũ Văn Lan thuận thế hỏi: “Giấy trên bàn là do ngươi viết?”

Yến Xu thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, thần thϊếp rảnh rỗi không có việc gì làm, viết thoại bản gϊếŧ thời gian ấy mà.”

Nói xong còn hỏi hắn: “Bệ hạ đã đọc qua rồi sao? Thần thϊếp viết như thế nào?”

Vũ Văn Lan nói: “Hơi tục.”

Tục?

Yến Xu lập tức nói với vẻ không phục: “Thần thϊếp cả gan thỉnh bệ hạ chỉ giáo, tục ở chỗ nào?”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Chuyện xưa thất tín bội nghĩa như vậy không phải rất bình thường sao?”

Yến Xu bĩu môi nói: “Đó là do thần thϊếp còn chưa viết xong, bệ hạ đang xem chỉ là nửa phần trước thôi.”

“Ha?”

Vũ Văn Lan không khỏi có chút tò mò: “Vậy phần sau còn có gì nữa?”

Yến Xu hắng giọng, nói: “Sau đó hoa khôi phát hiện mình bị cô phụ, đã tự chuộc thân, dấn thân vào nghề kinh doanh buôn bán, cũng phát triển gia nghiệp càng ngày càng lớn, còn thuận đường tìm được phu quân. Sau khi thành hôn hai người cử án tề mi, sinh ra một đứa con trai. Con trai thiên tư thông minh, từ nhỏ đã hiếu học, sau khi lớn lên đã tham gia khoa cử, một đường bằng phẳng, trở thành rường cột nước nhà.”

“Mà tên thư sinh kia, bị lợi ích làm mê muội tâm can, đã gây ra vô số chuyện ác, sau đó sự việc bị bại lộ, vừa lúc rơi vào tay của con trai hoa khi, lại có minh quân đứng về phía lẽ phải, cuối cùng thư sinh cũng nhận được báo ứng, bị biếm thành thứ dân. Mà hoa khôi lại cùng với phu quân vân du tứ hải, tiêu dao độ nhật.”

Vũ Văn Lan: “...”

Được rồi, nghe qua đúng là có chút khác biệt.

Chẳng qua hắn suy nghĩ một lúc, lại nói: “Dựa theo luật pháp của triều đại, con của thương nhân không thể tham gia kỳ thi.”

Yến Xu sút chút nữa đã trợn trắng mắt với hắn: “Đó chỉ là hư cấu.”

Vũ Văn Lan không hiểu: “Hư cấu là gì?”

Yến Xu nói: “Hư cấu chỉ là bịa đặt, không có tính chân thực, giống như các nhân vật trong các câu chuyện xưa đều là hư cấu vậy đó.”

Hư cấu?

Vũ Văn Lan lại hỏi: “Tại sao ngươi lại đi viết mấy thứ này?”

Yến Xu nói một cách tùy tiện: “Trước đây thần thϊếp từng xem qua thoại bản, trong lúc rảnh rỗi viết để gϊếŧ thời gian thôi.”

Vũ Văn Lan bèn tiến thêm một bước, gặng hỏi: “Vậy thư sinh trong chuyện xưa này có nguyên mẫu nào không?”

Nguyên mẫu?

Yến Xu thầm nghĩ có là có, nhưng chắc chắn không thể để ngươi nhìn ra, chẳng lại lại nói với ngươi đây là đại học sĩ Văn Hoa Các - Ngụy Như Chương?

Ngoài miệng lại cười nói: “Bệ hạ không phải cũng nói loại chuyện xưa như này có rất nhiều sao, trước đây thần thϊếp đã nghe qua nó ở quê hương, sau đó đã cải biên một chút để viết thành câu chuyện xưa này.”

Quả nhiên là Ngụy Như Chương.

Trong lòng Vũ Văn Lan đã xác định, lại đưa ánh mắt nhìn về phía 《 Nhiệt Huyết Tướng Quân Tiểu Quả Phụ》: “Trẫm muốn đọc thứ này.”

Nào biết vừa mới dứt lời, nàng lại vèo một cái, cầm bản thảo ở trong tay, hoảng loạn nói: “Thứ này bệ hạ đừng xem vội.”

Vũ Văn Lan sửng sốt: “Vì sao?”

Yến Xu lắp bắp nói: “Vì... Vì thần thϊếp vẫn chưa viết xong.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Mới vừa rồi không phải chuyện xưa kia cũng chưa viết xong sao?”

Nói xong còn duỗi tay muốn cầm lấy.

Yến Xu lại vội vàng né tránh, nói: “Không được, câu chuyện này không phù hợp với bệ hạ, là để cho nữ tử xem.”

Má nó! Nếu để hắn nhìn rồi bị kí©h thí©ɧ thì phải làm sao bây giờ?

Vũ Văn Lan: “???”