Chương 15.1: Hôn.

Vũ Văn Lan không biết bị kí©h thí©ɧ là có ý gì.

Nhưng dù như thế nào, nàng khác thường như vậy nhất định là có gì đó mờ ám.

Hắn càng thêm quyết tâm muốn xem, vì thế lại duỗi tay định lấy.

Nào ngờ Yến Xu lại hoảng lạn vội nhét bản thảo vào bên trong áo ngủ.

Vũ Văn Lan: “???”

Vậy mà lại chống cự hắn?

Hắn nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Thực sự không thể cho trẫm xem sao?”

Yến Xu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, xin bệ hạ bỏ qua cho thần thϊếp...”

Nào ngờ nàng còn chưa nói xong, đă bị hắn kéo cả người vào trong lòng.

Nhân lúc nàng không cảnh giác, Vũ Văn Lan đã vói tay vào trong ngực nàng, thuận lợi cầm bản thảo ở trong tay.

A, ngón tay mềm mại như đám mây cọ xát, thế nhưng khiến trái tim đập nhanh không thôi.

Yến Xu chậm rãi phản ứng lại nói: “Bệ hạ!”

Hắn lại áp môi bên tai nàng nói nhỏ: “Vì sao thế? Chẳng lẽ là cố ý quyến rũ trẫm?”

Yến Xu đỏ mặt: “Thần thϊếp không có!”

Hắn lại sờ ngực nàng một phen, cười nhẹ nói: “Đáng tiếc, đêm nay trẫm muốn tới Từ An Cung chăm sóc Thái Hậu.”

Yến Xu: “!!!”

Lưu manh!

Vũ Văn Lan lại vô cùng thích thú nhìn bản thảo trong tay.

Yến Xu muốn lấy lại nhưng không được, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hận không thể chạy đến trên giường lấy chăn bông cuộn mình lại.

Nào ngờ hắn nhìn một chút, còn đọc lên —

“Ánh trăng rất đẹp, vai nàng để trần một nửa, đôi mắt oán hận nhìn người trước mắt: “Tướng quân không cần lo cho nô, cứ để nô bị những người đó tóm được đi, ném tới rặng núi hoang dă để cho chó sói ăn mất...”

“Cuối cùng tướng quân không kìm lòng được nữa, ôm nàng vào trong lòng. Tiểu quả phụ giống như một đoá hoa thơm dịu dàng, làm cho người ta không thể cưỡng lại…”



Những lời tiếp theo, Vũ Văn Lan không thể đọc lên nữa.

Yến Xu đoạt lấy bản thảo, mặt đỏ như máu: “Thần thϊếp đă nói không phải thứ bệ hạ nên xem rồi mà.”

Vũ Văn Lan không rõ cảm xúc nhìn nàng.

Yến Xu bỗng nhiên hơi chột dạ, cuống quít nói: “Thần thϊếp chỉ là viết chơi thôi...”

Mẹ nó, sẽ không thật sự bị kí©h thí©ɧ rồi đấy chứ?

Chẳng lẽ muốn gϊếŧ nàng hay sao?

Vũ Văn Lan: “...”

Nhìn nàng một hồi lâu, hắn nhíu mày nói: “Một cô nương xuất thân từ dòng dõi thư hương như ngươi, sao có thể viết ra được thứ...”

Da^ʍ… đãng như vậy!

Ách, ngay cả hắn cũng không tài nào thốt ra thành lời.

Yến Xu chết đến nơi vẫn cố giảo biện: “... Cái gọi là thực sắc tính dă, cũng là nhân chi thường tình. Hơn nữa nếu không viết như vậy, người khác sẽ không thích đọc.”

Cái gì?

Còn nói nếu không viết như vậy thì người khác sẽ không thích đọc?

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Sao ngươi lại biết?”

Yến Xu rêи ɾỉ trong lòng:【 Ta thích đọc loại này, sao mà ta lại không biết được chứ? 】

Vũ Văn Lan: “???”

Rốt cuộc nha đầu này bị sao vậy?

Lại nghe nàng lắp bắp nói dối: “Thần thϊếp đoán, dù sao tình cảm đã được khắc họa, không làm chút gì đó thì sao mà đã ghiền được...”

Đây là kiểu ngụy biện chó má gì vậy!

Vũ Văn Lan tức giận nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng, lại lần nữa duỗi tay ra, kéo Yến Xu đến bên cạnh, nhìn chằm chằm hai mắt nàng nói: “Cuối cùng ngươi là dạng nữ nhân gì vậy?”

Hắn âm tình bất định, giọng điệu có chút hung dữ, Yến Xu nhất thời có chút sợ hăi nói: “Bệ hạ...”

Tóc ướt còn dính vào hai má, một đôi mắt hạnh sợ hăi vô tội, ngay cả giọng nói bỗng nhiên cũng mềm đến tận xương tủy.

Vũ Văn Lan như cũ vẫn không hề tỏ ra vui vẻ hay tức giận, trong đôi mắt đen nhánh chiếu rọi sự sợ hăi của nàng.

Thời gian giống như đứng yên.

Nhưng mà trong chớp mắt, hắn lại bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Dây dưa, đan xen, tùy ý nhấm nháp.

Cho đến khi khiến Yến Xu đầu váng mắt hoa, thân thể tê dại, như người mất hồn.

Không biết qua bao lâu, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến giọng nói của nữ nhân ở phía xa xa: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa...”

Yến Xu lập tức hoàn hồn, bỗng nhiên nghĩ tới... Đây không phải là Vương Chiêu Nghi bị phạt sao?

Ách, còn ở bên ngoài gõ mõ cầm canh.

Vũ Văn Lan cũng định thần lại, cuối cùng buông Yến Xu ra, để nàng khôi phục hơi thở.

Một lúc sau mới nói: “Trẫm phải tới Từ An Cung.”

Giọng nói nhẹ nhàng hơn vừa rồi rất nhiều.