Chương 7

Sau khi ăn xong, Tiền Nhất Hành như thường lệ thu dọn rác xong, lúc chuẩn bị ra ngoài là mang theo cùng để đi vứt.

Đồ Ý ăn rồi uống sữa đậu no nê, ngồi phịch trên ghế chơi game, trên cổ còn đeo tai nghe, cố ý nghiêng đầu về phía Tiền Nhất Hành nháy mắt với cậu: “Hành Hành, cậu hiền lành như vậy, cậu khiến tôi thấy mình giống như một tên rác rưởi lười biếng không biết làm gì vậy.”

Tiền Nhất Hành tiếp tục lau bàn, nghe nói như vậy nhíu mày, "Cậu chẳng phải đúng là như vậy à?”

"Hừ, Hành Hành, cậu tệ bạc quá đấy, đúng là chỉ có game mới là tình yêu vĩnh hằng của tôi,, bảo bối ơi ~ anh đến đây!!” Đồ Ý khẩn cấp đeo tai nghe, tiếp tục bày tỏ tình yêu với trận đấu game trên điện thoại.

Tiền Nhất Hành bất lực lắc đầu, sau khi dọn dẹp xong đeo cặp sách lên vai rồi đi ra ngoài.

Điểm dừng chân đầu tiên là thư viện, sau đó là đến giảng đường, buổi chiều còn có một buổi giảng bài phải nghe, buổi tối phải đến nhà Hứa Nham Bạch sửa chữa luận văn, một ngày của học bá mệt mỏi và phong phú, đùng thật là không có món hời nào từ trên trời rơi xuống, muốn duy trì thứ hạng lớp để đạt được học bổng, Tiền Nhất Hành cần phải trả giá nhiều hơn người khác rất nhiều lần.

Cậu rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, cậu có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi để kiếm học phí và chi phí sinh hoạt, tất cả mọi thứ của mình có thể được sắp xếp bởi chính mình, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ có được offer yêu thích của mình với thành tích xuất sắc, làm việc trong vài năm để tiết kiệm đủ tiền tiết kiệm, sau đó tìm một người nói chuyện để kết hôn, Beta hoặc Omega đều được.

Sau giờ học, cậu chạy tới căng tin vội vàng ăn cơm trưa, trong quá trình còn gặp hai omega bắt chuyện, Tiền Nhất Hành cũng khéo léo từ chối, vừa không làm tổn thương người ta vừa có thể đạt được mục đích, đây là kinh nghiệm mà cậu đúc kết được khi gặp phải mấy chuyện đại loại như vậy quá nhiều lần.

Lúc chạy tới hội trường, đã không còn chỗ trống, chỗ trống duy nhất là hàng đầu tiên, nhưng những thứ đó đều để cho các ban lãnh đạo, hiện tại còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, điều đó có thể thấy được là buổi thuyết giảng này hấp dẫn như thế nào.

Tiền Nhất Hành không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng các bạn học đến muộn khác đứng cuối hàng để nghe, cậu đứng ở bên cạnh, cách lối đi rất gần, đại khái qua khoảng 20 phút, đại sảnh nổi lên một trận rối loạn, cửa lớn phía sau cũng lần nữa mở ra, Tiền Nhất Hành ngược ánh sáng nhìn thấy một nhóm người trước sau ùn ùn đi vào trong.

Đến gần, cậu mới phát hiện hai người phía trước là người cậu biết, bên trái là Hứa Nham Bạch, bên phải tóc bạc hoa lão giả là Vạn Hưng Châu, hai người đều là nhân vật số một số hai trong giới tài chính, khác nhau chính là Nham Bạch với cậu có quen biết nhau, còn Hưng Châu thì không biết cậu.

Lúc Hứa Nham Bạch đi ngang qua cậu, bước chân chậm lại, tất nhiên là có nhìn thấy cậu, quay đầu nói gì đó với người bên cạnh, sau đó đi về phía hắn, những người khác thì tiếp tục đi về phía hàng ghế đầu tiên.

"Hành Hành, không ngờ em cũng cảm thấy hứng thú với bài thuyết giảng hôm nay.” Trên mặt Hứa Nham Bạch lộ ra nụ cười nhạt đi tới gần, bạn học gần đó nhất thời xôn xao như ruồi muỗi.

Tiền Nhất Hành không ngờ anh sẽ đặc biệt tới chào hỏi, vội vàng gật đầu chào hỏi lại, "Chào giáo sư Hứa, gần đây em có hứng thú với đề tài tranh chấp thương mại quốc tế, sẵn hôm nay bài thuyết giảng liên quan với cái này, huống chi còn là giáo sư Vạn Hưng Châu đích thân giảng, cơ hội tốt như vậy em đương nhiên phải tới thưởng thức rồi ạ.”

"Đúng vậy, giáo sư Vạn đã lâu không mở bài giảng.” Hứa Nham Bạch nói xong nhìn bốn phía một chút: “Không có chỗ ngồi phải không, em có muốn cùng tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên hay không, nhiều chỗ như vậy tôi những người này cũng không hết được đâu.”