Chương 8

"Không được đâu giáo sư Hứa, em ở đây nghe là được rồi ạ, thị lực của em cũng không tệ lắm.” Tiền Nhất Hành vội vàng xua tay từ chối ý tốt của anh, hàng đầu tiên cho dù có chỗ ngồi, một học sinh như cậu ngồi với mấy vị lãnh đạo của trường,

Sau khi Hứa Nham Bạch rời đi, tiếng thảo luận của bạn học vây xem lâu bên cạnh cũng lớn lên, Tiền Nhất Hành coi như không nghe thấy, mở sổ ghi chép cầm bút chuyên tâm nghe giảng.

Hàng ghế đầu còn có hai người muốn nhường chỗ cho cậu, được Tiền Nhất Hành lễ phép từ chối, sau đó người muốn bắt chuyện đều bị cậu lấy lý do đang nghe giảng nên không tiện nói chuyện.

Bài thuyết giảng kéo dài ba tiếng đồng hồ, lúc đi ra, mặt trời đều lặn về phía tây, Tiền Nhất Hành đứng quá lâu nên bị tê chân, nhưng lớp học này mang lại rất nhiều lợi ích cho cậu.

Cậu đang chuẩn bị đến thư viện sửa sang lại những gì mình đã suy nghĩ, chợt nghe thấy điện thoại di động "ding ding" vang lên, lấy ra nhìn là Hứa Nham Bạch gửi tin nhắn cho cậu, bảo cậu chờ anh một lát, anh sẽ ra ngay.

Tiền Nhất Hành cho rằng anh có chuyện gì muốn giải thích cho mình, đang chờ anh ở cửa phòng thu, nhưng Hứa Nham Bạch cũng không để cậu chờ lâu, không đến mười phút đã đi ra.

"Đứng ba tiếng đồng hồ có mệt không?” Hứa Nham Bạch mỉm cười hỏi.

Tiền Nhất Hành suy nghĩ một chút mới trả lời, "Không sao ạ, chăm chú nghe là không thấy mỏi nữa, ba tiếng trôi qua nhanh, lúc kết thúc em mới nhận ra là chân mình bị tê.”

Hứa Nham Bạch bật cười: “Trực tiếp đến nhà tôi luôn đi, hiện tại cũng đã gần năm giờ rồi, cơm nước xong trực tiếp sửa lại luận văn, đêm nay tôi xuống bếp, cho em nếm thử tay nghề của tôi, nếu không ngon thì thông cảm.”

"Không, em cũng không kén ăn lắm, dù sao em cũng tự nấu ăn, món gì cũng có thể ăn được.” Tiền Nhất Hành nghiêm túc kể chuyện, cười lạnh lùng, cho dù EQ cao như Hứa Nham Bạch, đều sửng sốt một chút mới phản ứng lại.

Hứa Nham Bạch mua một căn hộ gần trường học, Tiền Nhất Hành cho rằng là căn hộ của giáo viên, nhưng đến lúc mới biết, dĩ nhiên là một căn hộ cao cấp, một thang một nhà, diện tích rất lớn, bên trong trang trí rất tinh tế và trang nhã.

Phòng bếp mở ra, lúc nấu cơm, Tiền Nhất Hành muốn giúp nhưng bị Hứa Nham Bạch đuổi ra ngoài, bảo cậu lại đi chải chuốt luận văn một lần nữa đi, cần mở rộng hoặc cảm thấy không đủ phương diện thì cứ đánh dấu ra, đến lúc đó cùng nhau sửa cho nhanh.

Tiền Nhất Hành không còn cách nào khác chỉ có thể rời khỏi phòng bếp, nấu cơm cũng không phải là thế mạnh của cậu.

Hứa Nham Bạch nấu cơm rất nhanh, hơn nửa giờ đã làm xong một bàn cơm, hai mặn hai chay, ba món một canh, đồ ăn đơn giản, nhưng hương vị và màu sắc đều tốt, Tiền Nhất Hành cảm thấy lúc trước Hứa Nham Bạch quá mức khiêm tốn rồi.

Kính mắt của Hứa Nham Bạch bị sương mù hun trắng, lúc tháo xuống lau chùi, Tiền Nhất Hành mới phát hiện đuôi mắt của anh hẹp dài, mí mắt một mí rất sắc bén, lúc không đeo kính có một khí chất rất khó tả.

Không lâu sau Hứa Nham Bạch một lần nữa đeo kính lên, ánh mắt hàm ý cười bảo cậu nếm thử tay nghề của anh, Tiền Nhất Hành chớp chớp mắt, thầm nghĩ khí chất bức người vừa rồi có thể là do cậu nhìn lầm.

Khoảng sáu giờ rưỡi chính thức bắt đầu sửa đổi luận văn, trong thời gian đó cần tra cứu tư liệu và sửa đổi lại các ý tưởng, Hứa Nham Bạch cho rất nhiều ý kiến độc đáo rõ ràng, thường là một mũi tên trúng đích.

Tiền Nhất Hành cũng nghe rất mê mẩn, cho đến hơn mười một giờ đêm, luận văn mới được coi là chính thức sửa đổi hoàn thành, công việc sau đó tự Tiền Nhất Hành làm.

Sau đó cậu xoay cổ, thời gian dài bảo trì một động tác làm cho đốt sống cổ cậu rất đau nhức, mà ở nơi cậu nhìn không thấy, Hứa Nham Bạch vừa rồi còn chậm chạp nói chuyện thì không nói một lời, nhìn chằm chằm cổ trắng nõn của cậu, làn sóng đen tối cuồn cuộn trong ánh mắt của anh.