Chương 3

Chu Lạc cất thiết bị kiểm tra đi, trong lời nói có một chút trêu chọc: "Pheromone của cậu ta không hề có chút ảnh hưởng gì với ông? Ưng Bạc Hàm, tất cả các nhà sản xuất thuốc ức chế Alpha đều nên tìm ông quảng bá, chỉ có ông mới có thể phát huy hết tác dụng của chúng."

"Tôi không ngửi thấy pheromone." Ưng Bạc Hàm đến gần bọn họ, "Từ ngoại hình đến biểu hiện, có lẽ cậu ấy có thể khiến tất cả các Alpha xung quanh phát điên. Nhưng ở đây chỉ có một mình cậu ấy."

"Kì diệu." Chu Lạc ngẩng đầu lên nhìn Ưng Bạc Hàm, "Pheromone không mùi?"

Ưng Bạc Hàm kề lại gần Omega đã mê man, cậu được Chu Lạc lật lại, bây giờ đang nằm ngửa trên mặt đất, có thể thấy rõ ràng một khối phồng lên ở bụng dưới. Trông cậu có vẻ bình tĩnh hơn, hô hấp trở nên chậm rãi và đều đặn. Ưng Bạc Hàm cẩn thận hít một hơi: "Không phải. Cho dù là pheromone không mùi thì cũng không thể nào tôi lại chẳng có cảm giác gì."

Chu Lạc nói: "Vậy xem ra là Omega đặc biệt."

Ưng Bạc Hàm gật đầu: "Liên lạc với người nhà của cậu ấy trước." Anh ngồi xổm xuống, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi che nửa khuôn mặt của Omega, vỗ nhẹ mặt cậu: "Cậu gì ơi, cậu gì đó ơi."

Ưng Bạc Hàm và Chu Lạc liếc nhìn nhau, người sau lập tức mở mí mắt Omega ra kiểm tra tình hình, "Bất tỉnh rồi." Hắn nói.

Ưng Bạc Hàm tìm thấy được điện thoại di động và thẻ ID của cậu trong túi quần, "Chung Linh." Anh đọc hai chữ trên cột tên trong thẻ, đồng thời bắt đầu nghịch điện thoại di dộng trong tay, cau mày nói: "Có mật khẩu, không có cài đặt người liên lạc khẩn cấp."

Anh nhanh chóng đi đến phòng bên cạnh, đám trẻ này cũng không biết về tình hình cá nhân của thầy giáo ra sao, Ưng Bạc Hàm chỉ có thể thở dài, bảo chúng ngoan ngoãn đợi cha mẹ đến và mau chóng về nhà.

Sau đó anh quay lại phòng vẽ tranh, nhanh chóng quyết định đưa Omega đã bất tỉnh nhân sự về bệnh viện.

Trong khoảnh khắc bế cậu lên, Ưng Bạc Hàm mơ hồ cảm thấy gương mặt này khá quen mắt. Khi Omega được đặt trên giường bệnh và được tiêm glucose, cuối cùng anh mới nhận ra:

Đây là người sống sót sau vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, người mà bình tĩnh vô tình như thể người máy.

Chung, Linh.

Ưng Bạc Hàm đứng trước giường bệnh, quan sát Omega đã rơi vào hôn mê trước mặt.

Cậu thay quần áo bệnh nhân, y tá Omega tận tình dùng khăn ướt lau chùi đơn giản cho cậu, khiến cậu trông không còn chật vật như trước. Omega kì lạ này động dục rất dữ dội nhưng rất nhanh qua đi, lúc này cậu đang ngủ say, không nhìn ra được vừa rồi đã trải qua kỳ động dục sâu sắc —— nếu bỏ qua tình trạng mất nước của cậu mà nói.

Chung Linh. Ưng Bạc Hàm lặp lại cái tên này một lần nữa, nghĩ thầm, cậu thật sự rất xứng với cái tên của mình.

"Bác sĩ Ưng?" Suy nghĩ của anh bị một giọng nữ điềm đạm cắt ngang, y tá Omega ôm sổ khám bệnh nhìn anh rồi lại nhìn bệnh nhân nằm trên giường, hỏi: "Đây là bạn của anh sao?"

Ưng Bạc Hàn lùi lại một bước để tiện cho cô y tá nhỏ nhắn lướt qua người anh vào rút kim tiêm từ người trên giường bệnh ra: "Không phải. Tôi và Chu Lạc đến hiện trường, nhưng không liên lạc được với người nhà của cậu ấy, đành phải sắp xếp cho cậu ấy nằm viện tạm thời." Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Cách đây không lâu mẹ cậu ấy gặp tai nạn giao thông được đưa đến đây cấp cứu, tôi đã hỗ trợ cho thầy giáo."

Cô y tá gật đầu hiểu ý. Cô thay ống tiêm cho bệnh nhân, cười tủm tỉm nói: "Bác sĩ Ưng là người ân cần với bệnh nhân của mình nhất, em biết."