Chương 19

Nếu như đối tinh thật sự thành lập, như vậy là tốt nhất, nếu như sai, sau cùng nhóm đồng bạn đạt được làphản bội, như vậy là do mình sai lầm. Người của Vô Xá không tha thứ phản bội, thế nhưng sẽ không căm hận người phản bội, bởi vì lựa chọn tin tưởng chính là bản thân, như vậy khi bị phản bội sẽ không cần căm hận, bởi vì lựa chọn tín nhiệm chính là bản thân, như vậy hậu quả sẽ do bản thân gánh chịu.

Nhóm đồng bạn tín nhiệm mình, để cho mình trở thành thủ lĩnh của Vô Xá, bản thân không bị trói buộc cũng cam nguyện gánh vác trách nhiệm của Vô Xá, bất quá, nói thật, thủ lĩnh của Vô Xá kỳ thật có thể có mà cũng có thể không, cái gọi là thủ lĩnh chẳng qua là tại một lần Khắc Lạc Duy lơ đãng nhắc tới, vào thời điểm chọn ai là người đứng đầu, Khiêm cùng Cảnh, còn có Khắc Lạc Duy đồng loạt nhìn về phía mình mà sinh ra. (Sao tưởng tượng ra cảnh 3 anh đồng loạt nhìn Đế mà thấy tếu tếu! XD~~~)

Nghĩ đến đồng bạn của mình, Đế cười ôn hòa, bọn họ đã trải qua rất nhiều, thời điểm lúc mới bắt đầu, người nào cũng không tín nhiệm người nào, cũng không nghĩ thật sự có kỳ tích phát sinh, phát triển đến bây giờ, ràng buộc cùng tín nhiệm giữa bọn họ không bao giờ còn có thể bị chặt đứt. Y biết tại thế giới ban đầu của nhóm đồng bạn, bọn họ trải qua cũng không tốt, Cảnh bị xem nhẹ, Khiêm bị đuổi gϊếŧ, Khắc Lạc Duy bị vứt bỏ, nhóm đồng bạn mà y tín nhiệm duy nhất, coi trọng duy nhất, như thế nào có thể không có được hạnh phúc.

Tôn Hoàng, ngươi nói cho ta sự tồn tại của đối tinh, cho ta một cái khả năng đồng bạn có thể hạnh phúc, mà ngươi vừa lúc là đối tinh của ta, như vậy ta cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi phản bội, như vậy ta sẽ gϊếŧ ngươi, cái gọi là đối tinh ta cũng sẽ hoàn toàn phủ quyết, những đối tinh khác ta cũng sẽ tự tay giải quyết, không cho bọn hắn cơ hội thương tổn đồng bạn trọng yếu nhất của ta.

Bất quá, Tôn Hoàng, nghĩ muốn đi vào trái tim của ta không phải dễ dàng như vậy, để cho ta nhìn rõ ngươi, trong chuyện này, ta sẽ không lơ là, sẽ chỉ thật cẩn thận, nhìn người a, là điều mà ta Đế . Lạp Pháp am hiểu nhất, về điểm này, không chỉ là đồng bạn của ta, dù là Đại Vị Diện cũng đã thừa nhận.

Chỉ cần bị Ám Dạ Quân Vương phủ quyết, như vậy ngươi cũng sẽ không có được sự tán thành của bất luận kẻ nào. Đây là lời đồn đãi sâu rộng tại Đại Vị Diện. Cũng là chứng minh cho sự sáng suốt của năng lực nhận thức người của Đế, mà danh hiệu Quân Vương của Đế, có một phần cũng là bởi vì điều này, bởi vì một người quân vương có thể không mạnh, có thể không có năng lực, có thể mềm yếu, thế nhưng ngươi nhất định phải biết nhìn người, biết dùng người, mà điểm này, không thể nghi ngờ Đế là thành công nhất, chỉ cần nhìn Vô Xá sẽ biết. Huống chi tại Đại Vị Diện, có rất nhiều người cho dù biết hung danh của Vô Xá cũng muốn gia nhập, nhưng khi đề xuất, đều bị Đế phủ quyết, mà lời phán quyết của Đế, sau này đều được chứng thực.

Trong mắt Đế hiện lên quyết đoán, dĩ nhiên đã làm ra quyết định, như vậy thì cứ tiếp tực kiên trì đi, không tới cuối cùng, ai cũng không biết kết quả. Y tin tưởng Khiêm cùng Khắc Lạc Duy sẽ hiểu rõ cân nhắc cẩn thận, khi y nhìn thấy đối phương, bọn họ nhất định đã thông qua khảo nghiệm của Khiêm cùng Khắc Lạc Duy, bản thân cần làm chỉ là nhìn rõ người kia, xác định thành ý cùng quyết tâm của đối phương mà thôi, ngược lại là Cảnh, chỉ cần mình nói, cậu ta sẽ không hỏi nguyên do mà tiếp nhận đối phương. (=.=|||| Cảnh ơi Cảnh, anh thế này là sao a!?)

Để cho ta xem xem, đối tinh, các ngươi có thể sánh đôi với đồng bạn trọng yếu nhất của ta hay không, nếu như không thể, ta tuyệt đối sẽ không đem nhóm đồng bạn giao cho các ngươi, bởi vì các ngươi không có năng lực cho đồng bạn của ta hạnh phúc, như vậy cần dùng tới các ngươi làm gì. (=.=|||| Các anh công a~~! Chỉ một chữ! Khổ!!! )

Đế đứng lên, nhìn bao quát xuống vùng phồn thịnh rực rỡ như sao phía dưới, khóe miệng vẫn là cái loại tươi cười thương xót như thần kia, nhưng trong mắt vẫn là một mảnh bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, thế giới sắp tận thế này, cho dù mình không động thủ, cũng sẽ bị hủy diệt sau hơn mười năm, thế nhưng mình cũng không ngại sớm tự tay hủy diệt, mà hết thảy những điều này, liền phải xem Tôn Hoàng có thể có được sự thừa nhận của mình hay không.

Lực lượng, trí tuệ, quyết tâm, Tôn Hoàng không thiếu, thậm chí Tôn Hoàng cũng đã nhận thức được bản thân, chiếu theo huyết mạch, không gian phát triển của hắn rất lớn, cũng sẽ không theo không kịp bước tiến của Vô Xá, hơn nữa một chút nhận thức cùng tri thức được truyền thừa từ trong huyết mạch kia, trợ giúp đối với Vô Xá cũng sẽ rất lớn. Nghĩ như vậy, Tôn Hoàng cũng hoàn toàn có đủ tư cách trở thành đồng bạn.

Có một điều Tôn Hoàng không đủ tư cách, hắn ôm địch ý đối với nhóm đồng bạn, loại tình huống này là tuyệt đối không được phép. Nguyên nhân Tôn Hoàng sinh ra địch ý, bản thân đã hiểu rõ, không ngoại trừ là bởi vì mình để ý đồng bạn, đối với bọn họ không giống người thường, Tôn Hoàng đố kị mà thôi, thế nhưng nếu như Tôn Hoàng không thể tiêu trừ loại địch ý này, như vậy mình cũng sẽ không để cho Tôn Hoàng trở thành đồng bạn, tuyệt đối sẽ không, nhân tố bất an phải bị tiêu trừ ngay từ đầu, y sẽ tự mình động thủ.

Đế đi tới cạnh cửa, mở cửa ra, Tôn Hoàng đứng ở bức tường ngay cạnh cửa, nghe thấy thanh âm mở cửa, quay đầu nhìn Đế.

Tôn Hoàng đứng thẳng thân mình, vươn tay, mang theo chờ mong, "Đế."

Nhìn tay Tôn Hoàng vươn ra, Đế không đáp lại, tươi cười trên mặt Tôn Hoàng sắp giữ không được nữa, thấp thỏm tưởng tượng đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

"Tôn Hoàng, ta cho ngươi một cơ hội trở thành đồng bạn của ta." Tại thời điểm Tôn Hoàng muốn hỏi, Đế mở miệng nói.

Tươi cười vốn có chút cứng ngắc trở nên rực rỡ, Tôn Hoàng biết, nếu muốn chân chính tiến vào tâm của Đế, tất nhiên phải thành đồng bạn của Đế, vừa rồi tại bên trong phòng, cái cơ hội Đế đáp ứng cấp cho so ra kém xa cái cơ hội hiện tại này, là cơ hội chân chính có thể trở thành người Đế coi trọng.

"Ta thừa nhận, bất luận là lực lượng, trí tuệ, còn có sự dứt khoát cho dù đối địch với thế giới, toàn bộ ngươi đều có được, ngươi tại những phương diện này có thể nói là hoàn mỹ." Đế không keo kiệt mà ca ngợi ưu điểm của Tôn Hoàng, làm cho nét tươi cười của Tôn Hoàng đã tới tình trạng chói mắt.

Tâm tình Tôn Hoàng bay lên, hắn có thể cho rằng Đế đã thừa nhận mình hay không, đáng tiếc tâm tình bay lên như thế tại sau một khắc liền biến mất, bởi vì Đế nói một câu thế nhưng.

"Chỉ như vậy là chưa đủ, Tôn Hoàng," Đế bắt đầu đả kích Tôn Hoàng, "Ngươi có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là bởi vì một điểm này, ngươi còn chưa thể trở thành đồng bạn của ta."

"Là cái gì?" Tôn Hoàng nghiêm túc nhìn Đế, bản thân còn có chỗ nào không tốt, hắn có thể sửa.

"Điểm này phải chính ngươi đi phát hiện, thay đổi, đây là khảo nghiệm ta đối với ngươi." Đế không nói."Khi ngươi thay đổi, cũng là lúc ta tán thành ngươi có thể trở thành đồng bạn của ta."

"Nếu như không thể?" Sau khi Tôn Hoàng hỏi, liền cảm thấy bản thân rất ngu. (XD~~~~!!)

"Rời đi, hoặc là gϊếŧ ngươi." Đế cười đưa ra lựa chọn.

"Anh tình nguyện em gϊếŧ anh." Tôn Hoàng cũng làm ra lựa chọn, so với sự tuyệt vọng thống khổ khi Đế rời đi, hắn lựa chọn tử vong.

Đế đến gần Tôn Hoàng, tần suất hô hấp của Tôn Hoàng biến nhanh, Tôn Hoàng cứ như vậy mà nhìn Đế đến gần. Đế ưu nhã đến gần Tôn Hoàng, lại tiếp tục di động một bước, lướt qua Tôn Hoàng.

"Ta, sẽ không phải chờ đợi không có kỳ hạn." Khi lướt qua, lời nói êm ái của Đế cũng vang lên.

Thân thể Tôn Hoàng cứng đờ, đồng tử phóng đại, sau đó xoay người, nhìn bóng lưng của Đế, trong mắt có kiên định cùng chấp nhất bất khuất, Đế, ta sẽ tìm được đáp án trước lúc đó, đồng thời cho ngươi hài lòng, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội rời khỏi ta.

Tôn Hoàng bước nhanh đuổi theo Đế, nói."Đế, anh yêu em."

Đối với ái ngữ của Tôn Hoàng, Đế chỉ cười khẽ, không đáp lại.

Tôn Hoàng cũng không nổi giận, vẫn duy trì ý chí chiến đấu dồi dào, nghênh đón khảo nghiệm lớn nhất cả đời hắn, khảo nghiệm tuyệt đối không thể thất bại.

Hai người cùng nhau trở lại tầng cao nhất, Tôn Hoàng vẫn như cũ, đưa mắt nhìn Đế tiến vào phòng, không phải hắn không muốn theo, mà là Đế tuyệt đối sẽ không cho phép, điểm ấy tự bản thân hắn vẫn biết, khi cửa phòng của Đế đóng lại, tâm của Tôn Hoàng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.

Tôn Hoàng đi vào phòng mình, nhìn một phòng trống trải, lại nhìn nhìn vách tường tương liên với cách vách, cái loại cảm giác tịch mịch trong tâm càng ngày càng rõ ràng, hắn thật sự rất hy vọng Đế có thể ở bên cạnh mình, ôm lấy thân thể mềm mại thon dài kia, cảm giác xúc cảm tinh tế kia, mà không phải cách một bức tường như thế này, chỉ có thể ảo tưởng.

Hiện thực đáng buồn là hắn bây giờ ngay cả tư cách tới gần cũng không có, chỉ có thể nhìn như vậy, ngóng trông ở xa xa, bị bài xích ở ngoài tâm người, loại cảm giác này thực không tốt.

Tôn Hoàng đi vào phòng tắm, cởi ra y phục hôm nay bị hủy do cùng Đế chiến đấu, đi tới dưới vòi sen, nước trân quý từ vòi sen rơi xuống, xối lên trên vóc người hoàn mỹ của Tôn Hoàng, đem vết máu trên người tẩy đi, vết thương trên bên trái thân thể đã biến mất không thấy, trên thân thể không có một tỳ vết nào chỉ có một ấn văn phức tạp màu đỏ trên ngực trái, màu đỏ rực, đại biểu cho tình cảm nồng cháy, sắc thái tiên diễm, là minh thệ của máu, là thệ ước của linh hồn.

Nhẹ nhàng lướt qua hồng ấn kia, miêu tả đường văn, từ trong huyết mạch, hắn đã học được loại văn tự này, Tôn Hoàng nhẹ nhàng đọc, "Đế . Lạp Pháp." Tươi cười ôn nhu mà thỏa mãn.

Tắt đi vòi sen, tùy ý lau chùi thân thể, phủ lên áo tắm, ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường.

Từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy trên bầu trời đầy sao rực rỡ, sao lấp lánh từng chút, tựa như ánh sáng hy vọng yếu ớt. Tôn Hoàng nghiêng đầu, nhìn bức tường tương liên với cách vách, nhẹ nhàng mà nói, "Ngủ ngon, Đế của ta." Hắn biết Đế nghe được.

Đế cách vách quả thật cũng nghe được, y không giống Tôn Hoàng nằm ở trên giường, cho dù cả tầng lầu này bây giờ chỉ có y cùng Tôn Hoàng ở, tâm cảnh giới của y cũng không có cách khiến cho y ngủ, đối với sự ân cần thăm hỏi của Tôn Hoàng, Đế lễ độ mà đáp lại, "Ngủ ngon." Sau đó nhìn màn hình mở ra trước mặt, nơi đó là tình huống đồng bạn Cảnh của y cùng đối tinh của hắn ở chung.

Tôn Hoàng nghe được lời đáp lại từ cách vách, rõ ràng chỉ là một lời đáp lại lễ độ, nhưng lại làm cho tâm của mình ấm áp, Tôn Hoàng nhắm mắt lại, cảm giác tịch mịch trong căn phòng trống trải biến mất vô tung, một đêm này Tôn Hoàng bình yên mà đi vào giấc ngủ, không phải mệt, mà là cần chỉnh lý lại thu hoạch của hôm nay trong giấc ngủ, vốn kiến thức khổng lồ kia, không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể thanh lý.

Ngày thứ hai, Tôn Hoàng rời giường, cẩn thận mà chấn chỉnh lại bản thân, làm cho mức độ lớn nhất của mị lực bản thân tỏa ra, tranh thủ khiến cho Đế vì mình mà mê muội, mặc dù biết là không thể, Tôn Hoàng cảm giác thấy bản thân giống như một tên ngốc, cư nhiên lại ảo tưởng như thế.

Nhóm Ngũ Mang Tinh một đêm không ngủ, nửa đêm trước bởi vì chuyện của Thần Tọa cùng Lạp Pháp đại nhân mà kinh sợ, nửa đêm sau lại phải đối mặt sự hỏi han dụng tâm kín đáo của các đại thành chủ, sau đó là hỏi han của bọn thuộc hạ đối với các loại dị tượng, đáng chết, bọn họ nên đáp như thế nào, liền vì việc này, bọn họ một đêm không ngủ, mệt mỏi trên tinh thần cùng trên thể chất, sinh ra quầng mắt thâm mà cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sinh ra.

Không nghĩ tới, sáng sớm liền chứng kiến hai người hôm qua làm ra các loại giương cung bạt kiếm, đang bình thản mà ngồi cùng một chỗ, nhìn Thần Tọa cười ôn nhu, đối với Lạp Pháp đại nhân xun xoe, nhìn Lạp Pháp đại nhân đã không còn sự ngoan tuyệt ngày hôm qua, cùng Thần Tọa trò chuyện thật vui.

Lúc này đây Ngũ Mang Tinh mờ mịt. Thế nhưng không lâu sau bọn họ sẽ quen, không là cái gì, chuyện này thật sự không là cái gì.