Chương 24

Đế sảng khoái đồng ý, khiến cho Tôn Hoàng có chút giật mình trong nháy mắt, tươi cười lập tức hiện lên trên mặt, cùng Đế nói một tiếng liền đi ra ngoài.

Lấy nhĩ lực của Đế, nghe được thanh âm bị biến đổi truyền đến từ bức tường cách vách phòng của y cùng Tôn Hoàng, sau đó là tiếng vang của Tôn Hoàng ra lệnh đối nhóm người hầu.

Không lâu sau, Tôn Hoàng lần nữa xuất hiện tại trước mặt Đế, vẫn duy trì thần tình sung sướиɠ mãi cho đến buổi tối.

Mở ra cửa phòng, nguyên bản hai gian phòng biến thành một gian, không gian đương nhiên thành lớn hơn, hai cái giường lớn đặt song song bắt mắt, khoảng cách trung gian chỉ cách một bàn tay.

Tôn Hoàng đã từng muốn dùng loại phương pháp chơi xấu, đem hai cái giường đặt sát cùng một chỗ, như vậy tuy nói là hai cái giường, kỳ thật so với cùng một cái cũng không có gì khác biệt, thế nhưng rất nhanh đã bị Tôn Hoàng phủ quyết, vẫn là nên ngoan ngoãn một chút, trước tiên cần đóng vững đánh chắc, Đế của hắn cũng không đơn giản.

Quả nhiên, thấy bày biện trong phòng, Đế cho Tôn Hoàng một cái ánh mắt hàm xúc loại ý tứ "coi như ngươi thức thời", làm cho tâm Tôn Hoàng hô "nguy hiểm thật", quả nhiên Đế đã sớm nhìn thấu, hoàn hảo, hoàn hảo, bản thân rất thành thật. (Thật mất mặt! =.=)

Đêm nay, thời khắc gian nan nhất của Tôn Hoàng, chính là sau khi Đế tiến vào phòng tắm, khi Tôn Hoàng nghe được tiếng nước truyền đến từ bên trong.

Tôn Hoàng đem tâm thần hoàn toàn đặt ở trên người Đế, khi nghe được loại tiếng vang đó, hoàn toàn không cách nào khắc chế được bức tranh huyễn tưởng xuất hiện trong đầu, giọt nước tí tách từ trong vòi sen rơi xuống, dòng nước ấm áp rơi trên người Đế, thân thể ẩm ướt quang lõa, giọt nước từng chút từng chút lưu ở trên mặt, trên vai, trên ngực, bị lực hút trái đất hấp dẫn chảy xuống, lướt qua bộ vị tư mật, lướt qua cái mông cong vểnh, từ nơi đó rơi xuống mặt đất.

Miệng Tôn Hoàng mở ra, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không có cách nào khắc chế được hiện lên thần sắc ngốc lăng si mê tại trong hai mắt, sau đó là hỏa nhiệt cuốn sạch toàn thân, cái bộ vị nào đó rục rịch.

Lý trí còn sót lại khiến cho Tôn Hoàng biết bản thân không thể xông vào, thế nhưng hỏa nhiệt bị chọc lên nên bình ổn như thế nào.

Tôn Hoàng phát hiện vấn đề của bản thân liền đem tầm mắt rời khỏi cánh cửa phòng tắm đang không ngừng hấp dẫn hắn, khảo nghiệm tự chủ của hắn kia, sau đó phát hiện một phòng tắm khác, phòng tắm thuộc về căn phòng lúc đầu của hắn.

Tôn Hoàng lập tức vọt vào, y phục cũng không kịp thoát, mở ra chốt mở nước lạnh, để cho cảm giác lạnh như băng kia dập tắt hỏa diễm sôi trào.

Thời điểm Tôn Hoàng ra khỏi phòng tắm, Đế đã nằm ở trên giường, tựa trên gối đệm mềm mại, trong tay lật cuốn sách được lấy từ trong phòng sách của Tôn Hoàng, chỉ ngẩng đầu nhìn Tôn Hoàng một chút, lại đem lực chú ý đặt trên sách.

Tôn Hoàng đối với loại tình huống này đã rất quen, đi tới bên giường của mình, nằm ở một bên gần Đế nhất, liền cứ như vậy mà nhìn dung mạo chuyên tâm đọc sách, ngón tay lật xem trang sách của Đế.

Chỉ là nhìn như thế này, tâm của Tôn Hoàng liền đã cảm thấy sung sướиɠ, không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn, độ cung mà khóe miệng giơ lên vẫn duy trì như vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tôn Hoàng thấy Đế vẫn chưa có ý muốn nghỉ ngơi, mở miệng, "Đế, đã khuya, thức đêm đối với thân thể không tốt." Tôn Hoàng ân cần nói.

Đế đem tầm mắt từ trên quyển sách giơ lên, chuyển hướng Tôn Hoàng, cười nói, "Đạt đến trình độ của chúng ta, sẽ sao?"

Sẽ không, Tôn Hoàng rất rõ ràng.

Bất quá, Đế cũng không cần câu trả lời của Tôn Hoàng, liền buông quyển sách xuống, tắt đi đèn bên phía mình, nằm xuống trên giường.

"Ngủ, thật là một chuyện tốt đẹp." Chăn được nhấc lên vừa lúc chặn lại thần tình lúc Đế nói chuyện.

Tôn Hoàng nghe thấy Đế nói, phụ họa, "Đúng vậy, có thể gặp mộng đẹp." Mặc dù trước khi gặp Đế chưa bao giờ nằm mơ, bất quá, hiện tại hắn đã biết đến cảm giác nằm mơ.

"Cũng có thể thả lỏng bản thân." Đế tiếp tục nói. Hành vi làm cho người ta thả lỏng cảnh giác, quá mức nguy hiểm.

"Cho nên, phải hảo hảo ngủ ngon a, Đế, vãn an." Ở trong dạng hoàn cảnh an bình yên tĩnh này, Tôn Hoàng không thể từ đó mà nghe ra được hàm nghĩa sâu bên trong kia, ôn nhu mà nói với Đế. (vãn = buổi tối, "vãn an" là lời chúc bình an vào buổi tối trước khi đi ngủ, tương tự "sớm an" là lời chúc vào buổi sáng khi mới thức dậy, ở đây QT dịch từ "vãn an" là "chúc ngủ ngon", nhưng để vậy sẽ lặp từ với phần đầu nên ta đành để nguyên văn! ^^)

"Vãn an." Đế đạm đạm mà lên tiếng.

Tôn Hoàng nhắm mắt lại, bầu không khí an tâm làm cho hắn rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp, cho nên hắn không biết, sau khi hắn ngủ, Đế mở hai mắt, sau đó lại nhắm lại, nhưng không phải ngủ, mà là suy tưởng.

Tôn Hoàng, nhân sinh của ngươi quá mức huy hoàng, quá mức vừa ý, cho nên ngươi sẽ không hiểu rõ, đề phòng sinh ra từ trong đấu tranh sinh tử, cũng sẽ không hiểu, loại đồ vật như giấc ngủ này bởi vì quá mức tốt đẹp cùng dễ chịu là nguy hiểm cỡ nào. Có ngươi ở bên người ta, có nhiều khí tức như vậy quanh quẩn tại trong phạm vi cảnh giới, ta như thế nào có thể ngủ. Sau khi đạt được trình độ có thể thoát khỏi giấc ngủ, ta liền chưa từng ngủ khi không có đồng bạn bên người. Ngươi hiện tại, còn chưa được ta tín nhiệm như vậy. (Haizz, tội anh Hoàng!)

Sáng sớm Tôn Hoàng mở mắt ra, nhìn thấy chính là chiếc giường đối diện không người, phản ứng cực nhanh liền lập tức đứng lên từ trên giường, liền nhìn thấy Đế từ trong phòng tắm đi ra.

Hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó là ảo não, mình như thế nào ngủ sâu như vậy, mình như thế nào có thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Đế.

Ảo não một chút, Tôn Hoàng lần nữa toát ra tươi cười rực rỡ, "Sớm an, Đế." Thực sự là cảm giác tuyệt vời, lúc rời giường có thể nhìn thấy người tâm ái, nếu như có thể có tiếp một cái hôn sớm an là tốt rồi. (Anh chưa tỉnh ngủ à mà sao vẫn còn mơ thế? =.=)

"Sớm." Đế cũng lên tiếng chào hỏi.

"Chờ anh một chút, lập tức liền xong." Tôn Hoàng từ trên giường nhảy lên, vọt tới phòng tắm, rất nhanh sửa sang lại nhẹ nhàng khoan khoái.

"Được rồi, Đế, chúng ta đi ăn sáng." Tự nhiên mà nắm tay Đế, đi ra khỏi cánh cửa, hưởng thụ một ngày mới.

Thủy tinh trong suốt, lộ ra màu sắc xanh mướt dạt dào bên trong, trong phòng, mặt trời nhỏ nhân tạo tản ra quang mang kim sắc nhè nhẹ, dưới một tàng cây đang độ nở hoa, hai người cường hãn nhất thế giới này đang ngồi.

Tôn Hoàng ân cần mà vì Đế rót nước, sau đó ngồi xuống, chuẩn bị nói gì đó, một lần nữa, Linh lại xuất hiện quấy rầy. (Bóng đèn công suất lớn lại xuất hiện! (^o^)/)

"Chủ nhân, Tôn Hoàng đại nhân." Ngôn ngữ cùng động tác có cung kính thế nào, cũng không có cách khiến cho bất mãn của Tôn Hoàng biến mất."Khiêm đại nhân nói, ngài ấy đã thừa nhận đối tinh."

Đế nghiêm sắc mặt, màn ánh sáng hiện lên trong hư không, xuất hiện thân ảnh của Thượng Quan Khiêm.

Khi Đế cùng Thượng Quan Khiêm tán gẫu, xác nhận tư cách của Quân Hành Tuyệt, Tôn Hoàng không cam lòng cứ như vậy mà bị Đế ngó lơ, dính tại bên người Đế, (=.=!!!)

"Tôn Hoàng, nếu anh thích xen vào việc của người khác, như vậy anh liền phụ trách làm cho Quân Hành Tuyệt mạnh lên đi." Đế nói với người đang dính bên người.

"Đế." Tôn Hoàng cũng rất bất đắc dĩ, cho dù Đế không nói, Tôn Hoàng cũng hiểu rõ Đế đang bất mãn hắn quấy rầy kế hoạch của y, tự tiện làm cho Mộc Linh Hạo mạnh lên, cho nên hiện tại trả thù. Bất quá, Tôn Hoàng không có tâm tình không tốt, trái lại bởi vì Đế trả thù mà tâm tình rất tốt, điều này nói rõ cái gì, nói rõ Đế để ý mình, cho nên Đế đem hành vi của mình nhớ kỹ.

"Như thế nào, anh không muốn?" Đế nhếch cao mi hỏi, ngữ khí không hề lên xuống.

"Như thế nào không muốn, chỉ cần là Đế phân phó, anh cái gì cũng nguyện ý làm." Tôn Hoàng vội vàng nói, hắn còn chưa theo đuổi được Đế đây, chỉ cần một cái không cẩn thận, Đế sẽ chạy mất. Cẩn thận, cẩn thận, ân cần, đây là hành vi tiêu chuẩn hiện tại Tôn Hoàng đối với Đế.

"Diêm La, đem bản kế hoạch ta lập ra đưa cho Tôn Hoàng." Thượng Quan Khiêm lúc này ngắt lời nói.

"Bản kế hoạch?" Tôn Hoàng đem tầm mắt nhắm ngay Thượng Quan Khiêm với hắn mà nói là rất chướng mắt.

Trong cuộc nói chuyện cùng Thượng Quan Khiêm, Tôn Hoàng nghe được một danh từ, Ma Phương, đó là cái gì?

Thấy Đế cùng Thượng Quan Khiêm lại tiếp tục đàm thoại, Tôn Hoàng lập tức hành động.

"Quân Hành Tuyệt, phải không, ngươi theo ta." Tôn Hoàng phất tay, mang theo Quân Hành Tuyệt rời đi, sớm hoàn thành một chút, là có thể khiến cho Thượng Quan Khiêm không quấy rầy Đế của hắn nữa.

Dựa theo bản kế hoạch của Thượng Quan Khiêm giải quyết xong Quân Hành Tuyệt, Tôn Hoàng về lại bên người Đế, nhẫn nại dao động vì ăn ý giữa hai người Đế cùng Thượng Quan Khiêm.

Sau khi Quân Hành Tuyệt xuất hiện.

"Đế, nhanh chấm dứt một chút." Tôn Hoàng đã có chút không kiên nhẫn, Đế đã cùng bọn họ nói chuyện lâu lắm rồi.

Đế nhìn Tôn Hoàng, sau khi thừa nhận Quân Hành Tuyệt làm đồng bạn, liền rời đi.

"Tôn Hoàng," Đế nhìn Tôn Hoàng trước mắt, ngữ khí mang theo nghiêm túc.

"Xin lỗi," Tôn Hoàng nhanh chóng xin lỗi trước, "Anh chỉ là đố kị mà thôi, đố kị người em để ý, thế nhưng anh tuyệt đối không có địch ý, thật sự không có." Biết thái độ của bản thân vừa rồi là nguyên nhân khiến Đế như vậy, Tôn Hoàng lập tức thừa nhận sai lầm.

"Tôi rất coi trọng bọn họ, bất cứ người nào đối với bọn họ bất lợi tôi đều sẽ không cho phép tồn tại." Đế nhìn Tôn Hoàng từng chữ từng câu mà nói, "Kỳ thực tôi hẳn là nên gϊếŧ anh, bởi vì tâm tính của anh rất không ổn định." Nếu như không phải bởi vì tính chất đặc thù của Tôn Hoàng, y nhất định sẽ gϊếŧ Tôn Hoàng trước khi hắn trưởng thành.

"Đế," Tôn Hoàng vẻ mặt bối rối, không phải bởi vì lời nói tàn khốc của Đế, mà là sợ hãi một lần nữa bị phủ quyết.

"Tôi cho anh cơ hội, hy vọng anh không khiến cho tôi thất vọng." Đế lại nói.

"Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Đối với đường sống Đế lưu lại, Tôn Hoàng lập tức cam đoan, lúc này đây, Tôn Hoàng ghi nhớ trong lòng, lúc nãy thực sự đã kinh hách đến hắn một chút, sau này tuyệt đối sẽ không, cho dù có cũng không thể hiện trước mặt Đế. (Ta để ý anh luôn nói chêm 1 câu phía sau chừa đường lui cho mình nha~! XD~~)

Đế gật đầu, sau đó cầm lấy sách trên bàn, lần nữa lật xem.

Tôn Hoàng chú ý cẩn thận ở một bên sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), thấy tình thế bình ổn, mới thở một hơi.

Sau gió êm sóng lặng, Tôn Hoàng bắt đầu nghĩ tới danh từ vừa nghe thấy, Ma Phương.

Từ trong cuộc nói chuyện của Thượng Quan Khiêm cùng Đế không khó biết, cái Ma Phương kia cùng không gian cố định mình làm cho nhóm đối tinh là cùng loại. Thời gian hắn xuất hiện tại thế giới này chỉ có hai mươi mấy năm, cũng là ngày Đế sinh ra, một chút thời gian như vậy, cho dù thiên phú của Đế cao thế nào, cũng không có khả năng đạt tới trình độ hiện tại, không khó suy đoán ra Đế hẳn là là ở trong Ma Phương không coi trọng thời gian kia mà trải qua thời gian rất dài, mà Đế chính là tại thời điểm đó trưởng thành, quen biết đồng bạn của y.

Dựa theo tiến trình của thế giới này, kỹ thuật đó tuyệt đối không phải thế giới này có thể chế tạo ra, còn có nhóm đồng bạn của Đế, phân biệt đến từ các không gian Vị Diện bất đồng, như vậy cái Ma Phương này hẳn là đồ của nền văn minh cao nào đó.

Như vậy Đế là vì sao tiến vào Ma Phương.

"Là cưỡng ép." Câu trả lời của Đế truyền vào trong đầu Tôn Hoàng đang tự hỏi.

Tôn Hoàng mới phát hiện nguyên lai bản thân trong khi bất tri bất giác đã nói ra, đối mặt Đế, hắn luôn rất thất thố.

Bất quá, cưỡng ép, "Ai, ai dám ép buộc em?" Ngữ khí Tôn Hoàng bất hảo, sắc mặt lãnh trầm, hắn rất không thích cái chữ ép buộc này, đặc biệt phát sinh tại trên người Đế.

Không để ý tới thái độ của Tôn Hoàng, Đế tùy ý mà nói đến Ma Phương, "Ma Phương, thứ này, là do một đám người vì muốn tranh đoạt lực lượng cực mạnh mà chế tạo ra, lý do nhàm chán, nhưng lại vì lý do này mà tôi bị kéo vào Ma Phương, làm vật thí nghiệm về lực lượng dị năng. Nếu như không tiến vào Ma Phương, tôi đã sớm chết."

______________________

Cái phần nói chuyện của Tôn Hoàng với Khiêm các nàng đừng thắc mắc tại sao nó trống trống, bởi vì tác giả lười viết lại, các nàng muốn biết chi tiết tình huống đó thì qua bộ Tula Quân Tử để coi! Trước đó cũng có tình huống tương tự với Mộc Linh Hạo trong Thâm Uyên Chi Liêm, sau này còn phải gặp tình huống này vài lần nữa, tính ra muốn hiểu rõ bộ này phải đọc được kha khá các bộ kia! Ta cũng bó tay với nó! =.=!