Chương 25

Tôn Hoàng còn chưa kịp vì hàm nghĩa của ba chữ vật thí nghiệm mà làm ra hành động phẫn nộ, đã bị câu nói phía sau đả kích trọng trọng, sắc mặt thoắt cái tái nhợt, mở to hai mắt, bộ dáng không thể tin được.

"Thế giới nơi tôi đã từng sinh sống vào ngày tôi tiến vào Ma Phương đã hủy diệt," Không nhìn Tôn Hoàng, Đế ngẩng đầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp xanh biếc, nhìn bầu trời màu xám mơ hồ có thể thấy được ngoài tầng thủy tinh trong suốt kia, "Tôi căn bản không có năng lực chống cự, chỉ có thể nhìn hủy diệt giáng lâm, nham thạch nóng chảy lưu động, khói lửa màu đỏ quýt phun trào khắp nơi kia khiến cho tôi lần đầu tiên biết đến cái gì là mỹ lệ."

"Đế." Tôn Hoàng ngồi không được nữa, đứng lên, đi tới phía sau Đế, đem người ôm vào trong lòng, trong lời nói của Đế nghe không ra tiếc hận cùng lưu luyến đối với thế giới cũ đó, nhưng hắn lại đau lòng, vì sao ngay lúc đó hắn không ở bên cạnh Đế, bồi y cùng nhau đối mặt kinh hãi giáng lâm, không, là cùng nhau thưởng thức sự tuyệt mỹ tráng lệ kia, cùng nhau nghênh đón tử vong tiến đến, mà không phải để cho Đế một thân một mình xem, thưởng thức, cùng chờ đợi.

"Rất đẹp đúng không, tôi ở trên đường tới nơi này, nghe bọn họ nói chuyện, các người cũng đều thấy được sự hủy diệt của thế giới kia," Đế tiếp tục nói. Mặc dù những người cùng đường đó không dám tới gần y, thế nhưng vẫn có thể nói chuyện cùng người khác, ngoại trừ ảo tưởng đối với sự tốt đẹp của tương lai, còn có chính là sự sụp đổ của ngôi sao ngày đó.

". . ." Tôn Hoàng cả kinh, vội vã tìm kiếm ký ức của mình, thế giới của Đế sẽ không phải là bị bản thân mình hủy diệt đấy chứ, nếu như là vậy, như vậy bản thân liền phạm tội đáng chết vạn lần, thế nhưng kết quả tìm kiếm là không có, cho dù là tại trạng thái chưa thức tỉnh trước kia, nếu như Đế cách mình rất gần rất gần, gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, mình cũng sẽ có cảm giác, thế nhưng chưa từng có cái loại cảm giác khủng hoảng mất đi đồ vật trọng yếu này.

Không, sắc mặt Tôn Hoàng thay đổi, cái loại cảm giác khủng hoảng này đã từng có một lần, chính là ngày đó khi khối chấm nhỏ kia nổ mạnh, nham thạch nóng chảy lưu động, khói lửa màu đỏ quýt phun trào khắp nơi, cái loại hình thái hủy diệt này một loại là núi lửa phun trào, một loại chính là đến từ sự hủy diệt hoàn toàn.

"Đế." Lần nữa kêu tên Đế là run rẩy, thậm chí ngay cả hai tay vòng quanh Đế cũng đang run rẩy, cái loại tình huống mà con người tuyệt đối không có cách nào tránh né đó, Đế thực sự đã trải qua sao? Nếu như, nếu như, Đế lúc ấy không tiến vào Ma Phương, như vậy. . ., Tôn Hoàng không dám nghĩ, hắn đã từng thiếu chút nữa mất đi, tại trước khi chưa gặp được nhau liền hoàn toàn mất đi.

"Chưa từng nghĩ tới, nguyên lai địa phương tôi sinh sống chỉ là mảnh vỡ của tinh cầu này." Đế nói khẳng định phỏng đoán của Tôn Hoàng, "Anh nói là bởi vì sự sinh ra của tôi mới xuất hiện tại thế giới, thế nhưng khoảng cách này thật sự là quá xa, nếu như không phải tiến vào Ma Phương, không phải đạt được lực lượng hiện tại, chúng ta căn bản không có khả năng gặp nhau."

Cánh tay Tôn Hoàng vòng quanh Đế buộc chặt hơn, sau khi cảm thụ qua các loại tâm tình thỏa mãn, hạnh phúc, ấm áp, thậm chí đau đớn, bi thương, tuyệt vọng, hắn không bao giờ muốn tiếp tục sống chết lặng, trống rỗng giống như trước đây nữa, thậm chí hắn không cách nào tưởng tượng được cuộc sống trải qua năm tháng dài đằng đẵng mà không gặp được Đế, sau đó tự nhiên mà tỉnh giấc, tiếp tục trống rỗng, giống như tiền bối của hắn không biết vì sao mà sống, cuối cùng lại dùng cái gì đó để kết thúc nhân sinh của chính mình. Hắn may mắn vì gặp được Đế, hắn may mắn vì chính mình đã hiểu rõ được bản thân.

Cánh tay lại siết chặt thêm, cảm giác thân hình trong lòng, ấm áp đạm đạm kia ngay trong lòng mình, y ở chỗ này, tại trong lòng mình, cái khả năng đã phát sinh. (Ai không hiểu câu này thì ta có thể giả thích thế này: Theo ảnh ở đây là có 2 khả năng, 1 là gặp được Đế, 2 là ko gặp được, ảnh đang nói đến cái khả năng gặp được Đế đã phát sinh!) Giờ khắc này, Tôn Hoàng không cách nào không cảm kích sự xuất hiện của Ma Phương, là nó làm cho Đế có thể sống sót trong hạo kiếp, sau đó xuất hiện trước mặt mình.

"Đế, em biết không, trước khi em xuất hiện, anh vẫn luôn nhìn khối chấm nhỏ kia, chung quy cảm thấy có cái gì ở nơi đó, vào thời điểm nó nổ mạnh, trong lòng anh từng có hoang mang, hiện tại mới biết được đó là sợ hãi thiếu chút nữa mất đi em." Tôn Hoàng cúi đầu mà nói, hắn đang hối hận, vì sao lúc đó lại xuất hiện ở khối đại lục này, mà không phải là mảnh vỡ trôi nổi kia, như vậy cho dù mảnh vỡ kia cuối cùng có sụp đổ, mình cũng sẽ gặp được Đế. (Chuyện này anh quyết định được sao!?)

"Nói cho anh biết, Đế, đem toàn bộ quá khứ của em nói cho anh biết." Tôn Hoàng thấp giọng thỉnh cầu. Cái gì mà Đế còn chưa tín nhiệm mình, bản thân không cách nào khiến cho Đế dựa vào cùng an ủi, cái gì mà có kiên nhẫn chờ Đế tự mình chủ động nói ra, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, khủng hoảng của loại khả năng sẽ không gặp nhau kia làm cho hắn đau một lần đã đủ, muốn hoàn toàn biết từng trải của Đế, biết từng trải mà bản thân đã đánh mất.

"Quá khứ," Thanh âm của Đế mang theo ý cười.

Thế nhưng tâm của Tôn Hoàng lại tiếp tục hãi hùng khϊếp vía, hắn đã có một dự cảm rất không tốt.

"Người của nơi này sinh sống rất an ổn a," Đế nói ra lời bình của mình.

Tình huống vật lộn tại trong tận thế, vật tư khan hiếm, sinh tồn gian nan tại trong miệng Đế là an ổn.

"Có nước, trời sẽ mưa, có thực vật, có thành thị, có thành chủ, có người quản lý, có tài nguyên, có dinh dưỡng dược bảo đảm sinh tồn cơ bản nhất, chỉ cần cố gắng là có thể sống sót, trong lòng còn có hy vọng, những thứ này tại địa phương tôi sinh sống toàn bộ đều không có. Một thế giới có chỉ là người, có chỉ là thú biến dị, có chỉ là bản năng cố chấp sống sót, ngay cả tuyệt vọng cũng không có, loại đồ vật như hy vọng này, căn bản không tồn tại." Ngữ điệu của Đế chỉ là tùy ý mà nói ra, căn bản nghe không ra dấu vết có liên quan tới y.

Đối lập giản đơn, không thể không thừa nhận thế giới này an ổn, thế nhưng một phần khác lại là hoang vu, chết lặng, tàn nhẫn, tuyệt vọng như vậy, những thứ này cũng không đủ để hình dung, cái loại thế giới nhìn không thấy hy vọng đó, cái loại thế giới kinh khủng mà không cách nào có thể tưởng tượng nó sẽ tồn tại.

"Không có nước, không có thực vật, nhân loại không cách nào sinh tồn, thú biến dị cũng không cách nào sinh tồn, hai bên chỉ có thể ăn thịt lẫn nhau, máu của đối phương là nước, thịt của đối phương là lương thực." Chỉ có thế giới của hai bên, chỉ là cộng sinh mà ăn thịt lẫn nhau, thẳng đến khi một bên tuyệt diệt, một bên khác tồn tại cô độc, sau đó bên còn lại cuối cùng rồi cũng sẽ biến mất.

"Loại sinh vật như loài người, so với thú biến dị chỉ kiếm ăn theo bản năng thì trí tuệ biến thông cùng tàn nhẫn tham lam hơn nhiều." Đế như tán thưởng mà nói. (biến thông = dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)

Tán thưởng như vậy cũng không thể khiến cho Tôn Hoàng an lòng, ngược lại đủ loại bất an tràn ngập trái tim.

"Thú biến dị cường đại, nhân loại cũng không thể nhiều lần đều đạt được thắng lợi, tình huống như vậy, khiến cho người ta đem ánh mắt đặt trên thân những người không có năng lực mà chỉ là một loại gánh nặng, nếu không có cống hiến, như vậy liền để cho bọn họ làm ra cống hiến." Đế nhẹ nhàng nói ra.

Tôn Hoàng phản ứng rất nhanh, thế nhưng giờ phút này hắn tình nguyện bản thân không phản ứng nhanh như vậy, hắn đã biết cái gọi là cống hiến đó là cái gì, cho dù là hắn cũng không có cách nào tưởng tượng được nhân loại lại có thể tàn khốc đến mức này.

"Thịt người cứ như vậy mà sinh ra, mà tôi từ khi bắt đầu sinh ra chính là bị coi như thịt người mà nuôi dưỡng." Đế không quan trọng mà nói.

Gió tại bên trong căn phòng khép kín phất lên, cuồng vũ, thổi loạn càn rỡ, thổi loạn lá cây, nhánh cây phát sinh tiếng kêu gào thảm thiết, tựa hồ cũng bị cuồng phong bẻ gãy, thủy tinh cót két cót két xuất hiện vết rạn, ảm đạm, dày đặc, dường như ngưng kết thành lửa giận thực sự cuồn cuộn bên trong phòng.

"Sống là cái gì, người là cái gì, thực vật là cái gì, cha mẹ là cái gì, cái gì cũng không biết, tại trong căn phòng hắc ám, chỉ có những kẻ không biết ngôn ngữ, là thực vật của con người. Chỉ là thuận theo bản năng kiên trì sống sót, vì sao, không rõ, không phải không biết, mà là sẽ không nghĩ đến, bởi vì ngay cả suy nghĩ cũng không biết." Cứ như vậy mà sống.

Khí thế phẫn nộ đột nhiên biến mất, giọt nước ấm áp rơi trên đầu vai Đế, thấm vào y phục, ngấm vào da thịt.

Đế nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt nam tử chói mắt kia đã chứa đầy nước mắt, làm nổi bật mái tóc màu vàng, sáng bóng lấp lánh.

"Nước mắt sao?" Vươn tay, lướt qua gương mặt của Tôn Hoàng, ngón tay chạm tới từng giọt nước mắt, "Rơi lệ là loại cảm giác gì?" Thu hồi tay, nhìn sự ẩm ướt nơi đầu ngón tay, hơi quay đầu đi, Đế hỏi.

Nghe được câu hỏi của Đế, Tôn Hoàng buông một tay đang vòng quanh Đế ra, đặt lên vị trí vẫn còn lưu lại xúc cảm của ngón tay Đế, bản thân cũng chạm tới cảm giác ẩm ướt, lướt qua, nhìn giọt nước nơi đầu ngón tay, thì thào tự nói, "Đây là nước mắt." Sau đó trả lời vấn đề của Đế, "Tâm rất đau, cũng không biết nên làm cái gì để giảm bớt loại đau đớn này, sau đó nó liền bất tri bất giác xuất hiện từ trong mắt. Loại cảm giác này rất không thoải mái, anh chán ghét loại cảm giác này."

"Tôi chưa từng có loại cảm giác này, cũng chưa từng rơi lệ." Đế lạnh nhạt nói.

"Anh sẽ không cho em rơi lệ, tuyệt đối sẽ không." Loại cảm giác không thoải mái, khó chịu này, hắn tuyệt đối không cho phép xuất hiện tại trên người Đế.

Đế không để ý, tiếp tục nói, "Ngày đó, là tôi lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, từ hắc ám đến quang minh, loại cảm giác chói mắt đó thực sự không thoải mái." Đế tiếp tục bình thản mà nói ra, cảnh sắc y nhìn thấy, bình tĩnh đi lên hình đài, lực lượng thức tỉnh, sau đó còn sống.

Mà Tôn Hoàng vẫn đang khắc chế bản thân, không nên xung động, không nên quấy rầy lời nói của Đế, nước mắt, chưa từng xuất hiện qua, cũng không biết khắc chế như thế nào, vẫn rơi không ngừng, làm ướt đầu vai Đế.

Khi nghe tới đoạn người thủ lĩnh đối với Đế có ý đồ quấy rối, Tôn Hoàng rốt cục bạo phát.

Uy áp mang theo thịnh nộ quét qua toàn bộ căn phòng, thực vật trân quý dưới uy áp hóa thành tro bụi, thủy tinh yếu ớt rốt cục tan vỡ, còn chưa kịp phát ra tiếng vang thanh thúy khi cùng mặt đất va chạm, đã giống như thực vật hóa thành tro bụi, không để lại một chút dấu vết.

Gió của cao tầng không cuồng vũ nữa, bị uy áp của Tôn Hoàng trấn áp.

"Tôi gϊếŧ hắn," Một câu nói của Đế, khiến cho lửa giận của Tôn Hoàng biến mất, chuyển thành không cam lòng thật sâu, chỉ là chết quá tiện nghi cho tên kia, Tôn Hoàng quyết định phải tìm ra linh hồn của tên kia, sau đó. . .

Đối với Tôn Hoàng, một thành viên của bộ tộc đã sinh ra tất cả sinh mạng, hóa thành Pháp Tắc tối cao kia, muốn xuyên qua Pháp Tắc tối cao tìm kiếm một linh hồn nào đó, thật sự là một việc rất dễ dàng.

"Hắn chết, tôi tiếp tục sống, săn bắn tại thế giới kia, cùng người tạo thành đoàn đội, nhưng cũng chưa từng tin bất luận kẻ nào, cứ như vậy mà sống đến tận cùng của thế giới đó, tiến vào Ma Phương, đó là một bắt đầu mới." Tiếu ý trong thanh âm lúc này của Đế mang theo tình cảm ấm áp.

Đế giải thích quy tắc tàn khốc của Ma Phương, chết chính là kết thúc, không thể quay về quá khứ được nữa, sống liền đạt được lực lượng.

"Tôi may mắn tiến vào Ma Phương, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy mà bị Ma Phương điều khiển, tôi gặp đồng bạn của tôi, sau đó cùng nhau phản xuất Ma Phương." (phản xuất = phản + rời khỏi) Ngữ khí của Đế mang theo kiêu ngạo.

Tôn Hoàng lẳng lặng mà nghe Đế kể, thế nhưng Tôn Hoàng biết, gian khổ cùng nguy hiểm của quá trình truy tìm mảnh nhỏ của Ma Phương, mà khi đó bản thân đang làm gì?