Chương 50

Câu hỏi của chủ tịch làm cho người trong phòng họp toàn bộ đem tầm mắt nhắm ngay Đế và Tôn Hoàng.

Ở trong mắt chủ tịch, bộ dáng bình tĩnh hiện tại của Đế và Tôn Hoàng bất quá là cường chống đỡ, đáy mắt hiện lên châm chọc, cho rằng chúng ta không có khả năng bắt được người sao? Cho con mình, cũng chính là người đàn ông trung niên cùng Ken hợp mưu một ánh mắt ý bảo, người đàn ông trung niên thu được hơn nữa hiểu được.

Không bao lâu, cửa phòng họp mở ra, Ware bị bắt còng tay tra khảo, bị người đè xuống đưa vào, vừa tiến đến, hắn vẫn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hai người dễ thấy nhất trong phòng họp.

"Đế • Lạp Pháp tiên sinh, Tôn Hoàng tiên sinh, biết chúng ta ở nơi nào bắt được hắn sao?" Người đàn ông trung niên trên mặt mang cười, đó là một nụ cười nắm chắc thắng lợi.

"Biết." Đế cũng lấy mỉm cười trả lời, ngữ khí không nhanh không chậm, mềm nhẹ u nhiên tựa như thường ngày. "Ở chỗ ta cùng Tôn Hoàng." Đế trực tiếp cho ra đáp án.

Mọi người biết chuyện kinh ngạc vì sự bình tĩnh của cậu, người không biết chuyện kinh ngạc vì lời nói của cậu.

"Đế, vở diễn kết thúc, chúng ta có thể rời khỏi nơi này." Tôn Hoàng nhìn Đế, bỏ qua không khí trong phòng họp.

"Đi thôi, không có ý tứ gì." Đế đáp lại lời Tôn Hoàng nói, đứng dậy.

Thời điểm Tôn Hoàng thấy Đế nói đi, liền đứng lên, hai người cứ như vậy không nhìn mọi người đứng dậy định rời đi.

Chủ tịch, người đàn ông trung niên cảm thấy chính mình bị coi khinh nghiêm trọng, Ware cũng có chút kỳ quái phản ứng của hai người, không có một tia bối rối, người khác cũng lăng lăng nhìn hai người, hai người nọ biết tính nghiêm trọng của chuyện này sao?

"Các ngươi không thể rời đi." Người đàn ông trung niên thu hồi tươi cười, đối với hai người cảnh cáo nói. "Hắn đã cung khai chính là các ngươi hợp mưu xây dựng tổ chức Người Giải Phong, chức vị hiện tại của các ngươi bị giải trừ, ngoan ngoãn nhận chúng ta thẩm vấn."

Mặc dù đã có điều suy đoán, nhưng thật sự nghe được người đàn ông trung niên nói ra, mọi người vẫn là có chút kinh ngạc, sau đó phẫn nộ Đế và Tôn Hoàng phá hủy quy tắc trò chơi, người dựa vào Đế và Tôn Hoàng căn bản không tin tội danh này sẽ rơi trên người hai người.

"Lời nói một bên, như thế nào có thể tin, đây là hãm hại." Đây là ngôn ngữ cãi lại.

Ken lúc này chống nạng tiến vào, Ware thấy được, tạm thời không rảnh tự hỏi Ken vì sao sẽ xuất hiện, khi Ware nhìn đến vết thương, oán giận với Đế và Tôn Hoàng xuất hiện.

"Hãm hại, tôi có cần thiết hãm hại bọn họ sao, bị các ngươi bắt được tôi chỉ còn đường chết, bất quá là không cam lòng bị họ lợi dụng, cho dù chết, tôi cũng muốn họ trả giá đại giới, đại giới lợi dụng tôi." Ware phẫn nộ đưa lý do thoái thác, làm cho mọi người thói quen âm mưu ở trong đầu hoàn thiện quá trình.

"Ngu xuẩn." Đế đánh giá, bộ pháp dừng lại lại bắt đầu di động, Tôn Hoàng trên mặt không có biểu tình cũng nở rộ ra mỉm cười trào phúng, đâm bị thương người đàn ông trung niên cùng Ken thật sâu.

Vì cái gì đến bây giờ họ còn cười ra được. Người đàn ông trung niên cảm thấy quyền uy của hắn bị mạo phạm.

Dựa vào cái gì đến thời khắc này, họ còn có thể cao cao tại thượng như thế, họ dựa vào cái gì cười nhạo gã. Đây là Ken cảm thấy ở trước mặt hai người giống như một tên hề.

Người đàn ông trung niên quyết đoán lấy súng ra, nhắm ngay Đế, mà động tác của hắn làm nhân viên cùng nhau tham dự hội nghị kinh hô.

Hành động của người đàn ông trung niên làm thủ hạ kéo theo Ken tiến vào, nhìn đến hành động của thủ trưởng, một đám lấy súng ra nhắm ngay hai người.

Hiện trường không khí trở nên khẩn trương, phòng họp im lặng, nhân viên tham dự hội nghị có bộ phận tách ra tìm kiếm địa điểm ẩn nấp, chuẩn bị trốn đi.

Đế và Tôn Hoàng tựa như không thấy được súng ống trước mắt, tiếp tục đi về phía trước.

"Đứng lại, nếu không tôi liền nổ súng." Người đàn ông trung niên cảnh cáo, phối hợp súng lục trên người lời nói rất có lực đe dọa.

Đáng tiếc với Đế và Tôn Hoàng hoàn toàn không có hiệu quả gì, hai người như trước không thèm nhìn.

Người đàn ông trung niên ấn cò súng, tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra, nhanh đến làm cho người ta không phản ứng kịp.

Mọi người còn không kịp bởi vì tiếng súng mà phát ra kinh hô đã bị hình ảnh trước mắt đem toàn bộ dị động trong cổ họng áp chế.

Hai người có được dung nhan tuyệt thế, bất luận ở nơi nào đều là dẫn nhân chú mục, nhưng giờ khắc này, hình ảnh khiêu chiến thưởng thức, nhận tri khoa học của nhân loại, làm cho người ta đem lực chú ý từ trên người hai người di chuyển, nhìn thứ huyền phù ở trước mặt hai người nọ.

Vàng chanh, không chói mắt bằng ánh mặt trời, nhưng hình dạng kia lại làm cho người ta không thể xem nhẹ, hình dạng kia là hình dạng viên đạn, nó liền như vậy dừng lại tại không trung, rốt cuộc không thể tiến về phía trước một bước.

Tôn Hoàng nhìn viên đạn huyền phù ở không trung, thu liễm cười nhạo, ánh mắt biến lạnh, uy thế khủng bố chưa bao giờ hiển lộ tại thế giới này bắt đầu ở trong phòng họp nội ngập tràn.

"Trả lại cho ngươi." Chỉ là một câu, viên đạn ngừng tại không trung theo đường cũ phản hồi, trong tầm nhìn của mọi người tham dự hội nghị để lại dấu vết, nhìn viên đạn kia giống như ấn nút lui lại, quay về theo đường cũ, về tới họng súng, tiến nhập nòng súng, sau đó mang theo xung lượng không nên có phá hủy gáy súng, bắn vào mi tâm người đàn ông trung niên, máu phun ra, người đàn ông trung niên lưu lại biểu tình không có khả năng rồi ngã xuống.

Hình ảnh bất khả tư nghị như vậy, làm cho người tham dự hội nghị không biết phản ứng thế nào, người tham dự hội nghị thừa nhận uy áp khủng bố của Tôn Hoàng chỉ có thể thuận theo bản năng run rẩy, một cỗ sợ hãi trong lòng kéo lên, không khí trầm trọng làm cho người ta không thể hô hấp.

Tay Tôn Hoàng ở trên hư không lôi kéo, người tham dự hội nghị nhìn đến từ trên người người đàn ông trung niên toát ra một thân ảnh trong suốt, khuôn mặt cùng người đàn ông trung niên giống nhau như đúc, trên mặt còn có biểu tình không thể tin được cùng thi thể ngã trên mặt đất giống nhau.

Hàn ý leo lên lưng người tham dự hội nghị, cảm giác mao cốt tủng nhiên.

"Dám động thủ với Đế, ngươi ngay cả cơ hội chuyển thế trọng sinh cũng không sẽ có, chậm rãi dùng đau đớn của ngươi sám hối tội nghiệt của ngươi." Tôn Hoàng lạnh lùng tuyên phán, một ngọn lửa nóng đỏ thiêu đốt thân hình trong suốt kia, người tham dự hội nghị đều thấy được vẻ mặt thống khổ đó, tiếng khóc thét thống khổ của linh hồn bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt vang lên trong lòng mọi người.

Sợ hãi làm cho người ta thất thần, cũng làm cho người ta cuồng loạn, rốt cục có người chịu không nổi, thét chói tai, người cầm súng theo bản năng cầm vũ khí tin cậy nhất, ấn cò súng, tiếng thứ nhất, kéo theo tiếng súng khác vang.

Con bị gϊếŧ, oán hận, sợ hãi tiến vào tâm chủ tịch, gã lập tức ấn nút trang bị khẩn cấp, xuất động bộ đội.

Tiếng súng dày đặc, là do nhanh chóng ấn cò súng sinh ra, viên đạn từ nòng súng bắn ra, nhiệt độ cao sản sinh sương khói, viên đạn phóng ra với trình độ dày đặc làm cho sương khói lan tràn toàn tầm mắt phía trước, làm cho người ta thấy không rõ tình huống sau lưng màn sương khói kia.

Thẳng đến viên đạn bị bắn xong, người cầm súng mới nhẹ nhàng thở ra, bắn như vậy không có khả năng còn sống.

Thiết bị điều hòa không khí trong phòng họp hoạt động rất tốt, sương khói nhanh chóng liền tan đi, không có nhìn đến bóng người, tâm mọi người buông lỏng, nhưng sau đó tâm liền lộp bộp, thứ dày đặc như một bức tường kia, không phải chính là viên đạn bọn họ bắn ra sao.

Leng keng, giống như trời mưa, những viên đạn trên bức tường đạn rơi trên mặt đất, trừ bỏ phát ra thanh âm dễ nghe, nhưng trong lỗ tai người tham dự hội nghị thanh âm này là khủng bố không thể thưởng thức.

Nhìn hai thân ảnh khỏe mạnh bình an đứng ở nơi đó, trừ bỏ sợ hãi, còn có thể có phản ứng gì khác.

Tôn Hoàng vươn bàn tay rảnh rỗi, đối với người nổ súng nhẹ nhàng xẹt qua, người bị xẹt qua trên cổ có một đạo lỗ hổng sắc bén, vết thương có đột nhiên làm cho máu phun ra, mỗi người đều là hành động đồng dạng, súng rơi trên đất, hai tay che cổ, muốn làm cho máu ngừng chảy, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn máu không ngừng chảy ra như vậy, cảm thụ được khủng hoảng khi sinh mệnh từng chút từng chút biến mất.

Tôn Hoàng nhíu mày nhìn huyết tinh đầy đất, anh sẽ không để Đế đi trên con đường dơ bẩn này, tay nâng lên, người tham dự hội nghị cảm thấy không khí trầm xuống, một cỗ trọng áp đặt ở trên người, sau đó thời điểm trần nhà phát ra tiếng nổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trần nhà đã muốn biến mất không thấy, một lỗ thủng thật lớn trống rỗng xuất hiện ở đó, trong đó có thể nhìn đến bầu trời xanh thẳm.

"Đế, đem nơi này hủy diệt như thế nào?" Tôn Hoàng đối nhóm người ra tay với Đế này thật mất hứng, bất quá vẫn hỏi ý tứ của Đế một chút mới ra tay.

"Nếu không phải ta không nhúng tay, nơi này một năm trước đã không còn nhân loại, nếu phải rời khỏi, như vậy đem hết thảy khôi phục nguyên trạng, nhân loại thế giới này cũng nên hủy diệt." Tươi cười mang theo thương xót lại nói quyết định tàn nhẫn. Đối với những người này ra tay lần nữa, mới vừa rồi cho dù Tôn Hoàng không ra tay, cậu cũng sẽ động thủ. "Từ ta đến." Đế nhìn ra Tôn Hoàng tính động thủ, ngăn cản.

Tôn Hoàng chỉ có thể ngoan ngoãn buông tha.

Thanh âm sóng biển từ xa đến gần, tiếng cảnh báo trong phòng hội nghị vang lên.

"Cảnh báo, cảnh báo," Tiếng máy tính cảnh báo thê lương vang lên, "Sóng thần, cấp số không thể phán định, xin làm tốt chuẩn bị chạy trốn."

Từ trần nhà trống rỗng có thể nhìn đến sóng biển vây quanh kia, che lấp bầu trời xanh thẳm.

Máy thông tin của người tham dự hội nghị bắt đầu vang lên, các loại thông cáo cùng xin chỉ thị toàn bộ ở trong phòng họp vang lên, nhưng không người đi để ý tới.

"Cám ơn các ngươi làm cho chúng ta thưởng thức một hồi trò hay, hỗn loạn đào vong, tốt đẹp xấu xí, phản bội cùng ngu xuẩn của nhân loại." Thời điểm nói đến chỗ này, Đế nhìn Ken.

Đột nhiên Ware có loại hiểu ra, người phản bội hắn là Ken, nhưng lúc này hiểu được còn có ích lợi gì.

"Hiện tại để cho hết thảy khôi phục đến trạng thái bình thường, nhân loại không nên tồn tại." Đế xoay người, cùng Tôn Hoàng dẫm nát hư không, từng bước một rời đi mặt biển, đứng ở một độ cao, hờ hững nhìn hết thảy trước mắt, cao cao tại thượng nhìn.

Thân thuyền bắt đầu nổi lên, bản năng sinh tồn bắt đầu ngẩng đầu, trong thuyền một mảnh hỗn loạn. Người trong phòng hội nghị cũng bối rối giống nhau.

"Không muốn, tôi không muốn chết, cứu tôi với, van cầu các ngươi cứu tôi với." Có người quỳ trên mặt đất, nhìn hai người cao cao tại thượng, khẩn cầu nói.

Một người làm như vậy, người khác cũng phát hiện đến một con đường sống, bắt đầu khẩn cầu Đế và Tôn Hoàng, một đám thề thốt không ngừng nói ra, sám hối tội ác của mình.

"Thần a, tha thứ tôi đi."

Nghe xưng hô Thần này, Đế cười khẽ, Thần, thứ buồn cười.

"Ta là người." Thanh âm của Đế vang lên bên tai người tham dự hội nghị, sau đó nâng tay hạ xuống.

Thuyền bị cuốn đến không trung, cuốn lại đây, người trong phòng họp từ trần nhà trống rỗng suy sụp, trước lúc rơi xuống biển, bọn họ thấy được những ngọn sóng như người khổng lồ quay xung quanh hai chiếc thuyền song song, chúng giống như chơi đồ chơi nâng hai chiếc thuyền song song lên, tiếp theo, làm cho con người cùng vật phẩm khác giống nhau rơi xuống biển, sau đó bọn họ rơi xuống biển, từ trên cao rơi xuống đánh sâu vào, khiển bọn họ rơi xuống rất sâu, vô lực bơi lên trên.

Liền tính bơi lên được, mặt biển lại xuất hiện lốc xoáy, đem người cuốn vào, đem thứ nổi trên mặt biển thượng cuốn vào.

"Kế tiếp đi nơi này." Đế chỉ vào một hành tinh hiện lên trong hư không nói. "Tôn Hoàng, lần này từ ngươi chủ đạo."

"Tốt." Tôn Hoàng đáp.

Hai người biến mất tại chỗ.

Lốc xoáy biến mất, mặt biển khôi phục bình tĩnh, hai chiếc thuyền song song tiêu thất, nhân loại cũng đã biến mất, mặt biển cái gì đều không có, cùng trời xanh làm nổi bật lẫn nhau, thế giới này yên tĩnh như thế.