Chương 18: Baba

Sau khi chuẩn bệnh xong xuôi, Nhan Hạo xác thật là bị dị ứng da khá nghiêm trọng do độc tính trên người của sâu lông, cần phải chích thuốc và nằm lại bệnh viện để điều trị.

Toàn bộ tâm tư của Triệu Điềm lúc này đều đặt ở trên người của Nhan Hạo, thấy cậu có dáng vẻ như thế này, liền cảm thấy vô cùng đau lòng, bà tức giận mà giận chó đánh mèo với người ở gần, nhìn thấy Nhan Thiến cứ đi theo bên cạnh người đi ra đi vào, trong lòng liền cảm thấy tức giận nhìn không thuận mắt, vội vàng nói với cô:

"Một người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc cho em trai của mình một chút, đi ra ngoài đi ra ngoài đi, nhìn thấy là thấy gai mắt."

Nhan Thiên ngây người, tâm tình trong lòng của cô liền trầm xuống, cô có thể lý giải được tâm tình lo lắng sốt ruột của mẹ cô khi thấy em trai bị như vậy, nhưng mà cô lại không thể nào lý giải nổi việc sau khi mẹ cô đã biết rõ chân tướng của sự việc rồi nhưng vẫn còn tùy ý giận chó đánh mèo như thế với cô được.

Xem ra đứa con nuôi bên người và đứa con không nuôi ở bên người, đãi ngộ quả nhiên là khác nhau một trời một vực.

Triệu Điềm sau khi oán trách xong, liền nhanh chóng đi đến trấn an Nhan Hạo đang nằm ở trên giường không ngừng vặn vẹo tới lui, không thèm liếc mắt nhìn Nhan Thiến lấy một cái.

Nhan Thiến sau khi đứng tại chỗ ngây ngốc mấy giây, mới chậm chạp từ từ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Mới vừa đứng yên tại chỗ trước phòng bệnh, liền nhìn thấy ba ba của cô sau khi đi xử lý thủ tục nhập viện xong quay trở lại, cô mới giật giật môi, kêu một tiếng:

"Ba ba."

Nhan Tê Trì nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, có thể mơ hồ đoán ra được tình huống ở bên trong, chưa có nói cái gì, lướt qua người cô đi vào phòng bệnh.

Nhan Thiến dựa lưng vào tường, nhìn thấy hành lang trống trải không một bóng người, cảm thấy mũi của mình hình như hơi cay, hốc mắt cũng dần dần ướt đẫm, cô bỗng nhiên lại có chút nhớ đến ông bà nội của cô ở dưới quê, trên thế giới này, cũng chỉ có ông bà nội của cô mới có thể toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc cô mà thôi.

Tuy rằng sinh hoạt trong thành phố rất tốt, giáo dục cũng tốt hơn những nơi khác, nhưng mà cho dù cô có ngoan ngoãn như thế nào, có học tập tốt ra sao, thì cô cũng chưa từng nghe thấy một câu khích lệ, hơn nữa cả ngày cô còn phải xem sắc mặt của mẹ mình để sinh sống, cho dù cô làm bất cứ chuyện gì thì cũng bị coi là sai.

Đã qua hai năm rồi, nhưng mà cô căn bản vẫn chẳng thể nào thích ứng được thói quen sinh hoạt giống như vậy.

Bà nội thường nói với cô là: "Không có việc gì cả, Thiến Thiến, chờ cho đến khi con học đại học, mọi việc sẽ trở nên tốt hơn mà thôi."

Thật sự có thể tốt hơn sao? Nhan Thiến cũng không thể nào biết được.