Chương 19: Khóc sao.????

Cửa phòng bệnh lại bị người mở ra rồi đóng lại, Nhan Tê Trì từ bên trong bước ra, đi đến trước mặt Nhan Thiến, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô, mở miệng hỏi:"Khóc sao?"

Nhan Thiến cúi mặt xuống dưới đất, lắc đầu một cái.

Nhan Tê Trì dừng lại một vài giây, mới hỏi cô:

"Trên người có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không? Hoặc là có chỗ nào bị ngứa hay không?"

Nhan Thiến trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý tứ của ba mình, giống như một cái đầu gỗ đứng ngốc tại chỗ đó.

"Không phải thời điểm Nhan Hạo chọc cái cây đó, con không phải cũng ở kế bên cạnh nó sao?"

Nhan Thiến gật đầu một cái, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy ngứa ngáy giơ tay lên gãi ở sau lưng, đúng sự thật trả lời:

"Trên đường đến bệnh viện, hình như ở phía sau lưng có cảm thấy hơi ngứa."

Lúc đó cô liền cảm thấy ngứa ngáy, nhưng mà bởi vì cũng chỉ bị ngứa có chút xíu, nhìn thấy mọi người đều đặt lực chú ý lên người của Nhan Hạo, cô liền không mở miệng nói ra, cô nghĩ chỉ cần mình chịu đựng một chút là sẽ hết thôi, chắc là không quá nghiêm trọng.

Không nghĩ đến ba ba lại có thể nghĩ đến chuyện này.

Nhan Thiến bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, đây là cái loại cảm xúc khi được người lớn quan tâm chú ý đến, cảm thấy vừa vui vẻ vừa khổ sở.

"Đi thôi, đến gặp cho bác sĩ xem thử một chút." Nhan Tê Trì nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhan Thiến cảm thấy có chút kinh ngạc, nhanh chóng bước chân nhanh hơn đi theo ba ba.

Người bác sĩ xem bệnh ở sau lưng cho Nhan Thiến, là một bác sĩ nữ, Nhan Tê Trì cũng không có đi theo vào bên trong, mà là đứng ở ngoài cửa đợi.

"Có hơi nghiêm trọng một chút, ở sau lưng cho đến mông đều bị nổi mẩn đỏ, tôi sẽ cho em một vài thuốc uống và thuốc dùng để bôi ngoài da." Bác sĩ nói với cô.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Nhan Thiến nói một câu cảm ơn.

Nhan Hạo ở bên kia đã chích một liều thuốc, thân thể cũng không còn quá ngứa, cậu ta cũng đã thành thật chịu nằm yên một chỗ, Nhan Tê Trì liền quyết định đưa Nhan Thiến trở về Nông Gia Viện để nghỉ ngơi, chờ đến khi em trai của cô xuất viện, thì gia đình bọn họ sẽ trở về nhà.

Lúc mà hai người trở lại cái viện kia, lúc này đã là giữa trưa, hai ba con một trước một sau đi vào trong nhà, Nhan Tê Trì mở miệng hỏi cô:

"Cái thuốc bôi ngoài da này con có thể tự mình xức được không?"

Nhan Thiến hơi do dự lắc đầu:

"Bởi vì nó đều nổi ở phía sau lưng cho nên con không thể tự xức được."

"Vậy giờ con đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, ba đi tìm người đến đây giúp con xức thuốc."

Tưởng tượng đến việc bị một người xa lạ chạm vào phía sau lưng của mình, Nhan Thiến liền cảm thấy không thể chịu được, nói:

"Để một lát con tự mình làm thử xem được không."

Nhan Tê Trì nhìn vào khuôn mặt của cô, một lúc lâu sau cũng chưa nói cái gì.